- NGUYỄN LINH KHIẾU
Đồng Cao
đá dắt díu lên trời chênh vênh mảnh trăng vách núi cao nguyên ngăn ngắt chiều cuối năm ngằn ngặt xanh sương đôi tình nhân suýt xoa cao nguyên quá đỗi tuyệt trần
Đôi mắt
Qua reception lấy chìa khóa phòng gửi ở đó. Bất chợt cô nhân viên lễ tân người Indian ngước lên. Một đôi mắt thiếu nữ quá lớn trong veo. Mình cảm giác đôi mắt ấy quen quen.
Ngũ âm
an trú trong lâu đài cổ Ngũ âm bảng lảng mùa sương bóng tối thảm thiết hơi thở thời gian ngằn ngặt vật vờ lảo đảo bóng người đêm đen âm nhạc Ngũ âm hơi thở những pho tượng đá lạnh buồn bầm dập thời không
Chiếc lá
trên thềm một chiếc lá một sắc màu hay một sinh linh một diệp lục hay một ảo ảnh sinh ra nghĩa là một mình khởi minh một hành trình bàn chân lầm lũi biết mình là ai
Kiều Mạch
thăm thẳm trong sương cánh đồng kiều mạch đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết một mình một mùi hương một nhan sắc một cao nguyên đá một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh
Cỏ xanh
Cuối đông nhưng Auckland nơi nào cỏ cũng xanh mướt. Một màu xanh tha thiết mặn mà đằm thắm. Một màu xanh viên mãn yên ả thanh cao. Nhìn cỏ ta hoàn toàn tin cậy. Lòng thảnh thơi thư thái. Trên mặt đất cỏ xanh là nơi an trú.
Hoa cỏ
Trên những thảm cỏ Auckland xanh biếc bị gió thổi nằm rạp nơi cực Nam trái đất vẫn bời bời những bông hoa cỏ. Hoa cỏ thật nhỏ bé mong manh khiêm nhường. Những bông hoa bé li ti dáng hình khó nhận dạng sắc màu nhạt nhòa hương thơm thư thoảng.