- NGUYỄN MINH TÂM
Tự sự
Anh cứ nghĩ nếu anh làm thẩm phán Chắc chẳng bị cáo nào bị tử hình đâu Bởi anh xử bằng trái tim thi sĩ Và nỗi đau bạc phếch ở trên đầu!
Đau nghề
Đau cho thế thái nhân tình buồn cho hai chữ nhục vinh của đời Đau cho nghề lắm, nghề ơi Coi chừng chết đuối khi bơi giữa dòng Ta đau như muối xát lòng
Suy tư
Ta mải miết đi tìm công lý Cho người đời khỏi những oan sai Con đường ấy cứ vời xa hun hút Ta vẫn đi thăm thẳm đường dài Ta chẳng phải nhân danh quyền lực
Luật sư
Ta như một người gẩy đàn Cứ say sưa khúc nồng nàn của tim Tử Kỳ đâu để mà tìm Chỉ thương khúc ấy lặng chìm rồi tiêu Phải chăng cũng tại một điều
Anh còn có em
Có những lúc anh ngồi như pho tượng Trước những điều trái ngang Trong tập hồ sơ lộn xộn trên bàn Tập hồ sơ chứa những phận người trong đó Với nhiều kích cỡ Thân xác nẫu ra trong mòn mỏi đợi chờ
Được mất
Mất đi cái buồn bực Là được một niềm vui Mất đi chút ngậm ngùi Sẽ được nhiều thanh thản Mất đi điều vô cảm Là được tình yêu thương Mất đi ngã ba đường Lại được về một hướng
Câu hỏi không lời đáp
“Đất nước đẹp vô cùng” sao con phải ra đi Rồi chết ngạt trong chiếc xe đông lạnh Vẫn còn kịp nhắn dòng tin thảm cảnh Thông điệp phút cuối đời xuyên thấu trái tim ta