
- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Mưa phùn....
Giăng giăng trời đổ mưa phùn... Đưa anh về chốn nỗi buồn không tên. Đông này anh chẳng có em, Để thương, để nhớ... để ghen, để hờn…
Anh là...
Anh là mảnh trăng thu, Treo giữa vườn cổ tích... Và người anh yêu thích, Được gần anh đêm đêm! Anh là làn gió êm, Vuốt ve tà áo tím, Hôn bờ môi chúm chím... Nồng nàn trong yêu thương!
Cô giáo vùng cao
Chẳng ngại chi những nẻo đường gian khó Em băng rừng đem cái chữ về đây. Tìm yêu thương trong cặp mắt thơ ngây, Luôn rạng rỡ giữa tháng ngày trên lớp...
Mùa đông có em
Mùa Đông này còn giá buốt không em ? Gió lưa thưa mây hờ hững buông rèm, Chiều lướt thướt sợi nắng mềm vàng úa Con sông xanh uốn mình như dải lụa... Đêm trở mình nghe nỗi nhớ xôn xao
Đêm đông buồn
Cơn gió đông gầm gừ trong cô quạnh. Chao đảo lưng trời...giá lạnh đơn côi Hỏi mùa Thu...Sao nỡ bỏ đi rồi..? Mà Đông lạnh bỗng liên hồi run rẩy! Mặt trời làm ngơ...chẳng thèm thức dậy!
Thầy ơi!
Con đường đồi núi cheo leo, Trập trùng lội suối, trèo đèo quanh co. Vì yêu mầm sống tuổi thơ Nên thầy lặn lội bao mùa gió sương... Khi mưa lầy lội ngập đường, Nắng thì bụi bặm vấn vương tóc thầy.
Gió đông
Gió đầu Đông thổi vào lòng se lạnh Không gian mờ chìm vào cảnh đơn côi Lác đác lá vàng.. rụng xuống cõi hồn tôi Vầng mây xám phủ nền trời u ám



