- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Đò xưa
Con đò cũ còn trên bến vắng... Cô chủ đò mắt buồn, sâu thẳm! Lặng lẽ chèo… đưa khách sang sông... Câu đò đưa da diết não lòng... Hỏi người đi bao giờ trở lại Với đò xưa, bến cũ này không..?.


Mẹ ơi!
Mẹ, mẹ ơi...! hơn nửa chặng đường đời... Mà lời ru dịu ngọt thuở nằm nôi, Còn văng vẳng tiếng ầu ơi… của Mẹ. Ru giấc nồng cho con trẻ hàng đêm...! Con sinh ra khi vất vả triền miên...


Nhớ Hàn Mạc Tử
Một mai đây điều mực thước tầm thường, Sẽ xóa mờ theo dòng chảy thời gian... Nhưng người đời còn mãi cứ khóc than, Thương tiếc lắm...hồn thơ Hàn Mặc Tử! Chàng ra đi khi tuổi hồng dang dở,


Ta muốn quên đi
Ta muốn quên đi... quên đi cuộc tình Quên đi cuộc tình của thuở ngây ngô Quên đi giọt buồn ướt đẫm đêm mưa. Từ cõi hư vô... thẫn thờ quay về...! Ta muốn quên đi.. quên đi lời thề... Quên đi lời thề ngày tháng đam mê,


Giấc mơ trưa
Gửi hồn theo giấc mơ trưa, Mong tìm lại chút hương xưa ngọt ngào! Tình yêu tự thuở hôm nào?... Đã tung cánh mỏng vẫy chào biệt ly. Thôi..ta còn nói năng chi?


Đà Lạt chiều mưa
Đà lạt một chiều mưa tuôn hối hả Gột nhẹ sắc hồng trên má phai phôi..! Rặng thông xanh than thở chẳng nên lời Khi gió lạnh cứ liên hồi run rẩy… Trời mờ sương như muôn đời vẫn vậy


Tàn phai
Thất vọng ê chề... em biết không? Tàn đêm anh tím cả giấc nồng ... Nâng ly anh chúc hồn cô độc Đưa tiễn tình về chốn hư không… Hỏi em còn nhớ hoàng hôn cũ Hai đứa bồi hồi bước ven sông?
