- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Nào có phải Hạ xưa
Ngắt một giỏ phượng hồng Xẻ từng cánh thả xuống dòng hoài niệm Thẫn thờ rời xa bến Ta nhớ ta... quằn quại đến nghiêng lòng...
Màu yêu thương
Đã cuối ngày nên màu nắng phai phôi Hoàng hôn tím phủ lối đời tim tím Trăng hạ huyền chập chờn như tắt lịm Trong tiếng thở dài man mác lũ chim đêm....
Bâng khuâng mùa hè
Vàng rực nắng tháng Năm Vàng hạt thóc nảy mầm trên vai mẹ Đôi chân trần nứt nẻ Mang cả gai tre trên dọc lối đi về...
Tâm sự của đêm!
Có đôi khi vài tia sáng của niềm vui nho nhỏ le lói giữa đêm dài đầy ắp nỗi cô liêu... cũng đủ để cho ta tim khắc khoải thật nhiều nhớ hơi ấm của những chiều vụng dại
Bình minh
Bình minh vừa chợt hé Nhè nhẹ ở đằng đông Không gian nhuộm sắc hồng Dòng sông bừng tỉnh giấc! Núi hiền hòa chân thật, Xanh thẳm phủ sắc vàng Giữa trời đất mênh mang... Mây lang thang theo gió.
Hồn quê!
Tôi về đong đếm Hạ xưa, Bon chen hứng bát nắng trưa để dành. Thập thò bên lũy tre xanh Buổi nao trốn học tranh giành tiếng ve…
Khúc hát xuân
...Chim ơi đừng bay nhé... " Tiếng em ngân nhè nhẹ Khi chiều buông mênh mang Ta bẻ cụm nắng vàng Kết thành chùm hoa mộng Ghép hồn thơ cháy bỏng Vào lời ca yêu thương….