- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Mưa đầu mùa
mưa đầu mùa xẻ đôi chiều bất chợt giọt nắng vàng óng ánh sắc thủy tinh như hạt châu trôi theo gió vô tình mơn trớn nhẹ gội đầu cho đỉnh thác... ríu rít đùa vui lũ chim rừng xào xạc


Đừng giận anh nghe em
Ừ em giận anh gã mù đi ngược lối nhưng trong tim em vẫn đợi anh mà Anh gã khờ cứ dõi mắt xa xa... nào biết cách chăm cành hoa hé nụ ngốc quá nhỉ không biết tâm vũ trụ


Quên chuyện xa xưa....
Cạn chưa em...? anh cứ nghĩ sau dạt dào cơn sóng em vô tình anh thì mãi vô tâm.... cả trần gian không thèm nhắc chuyện ngàn năm vì ngày ấy đã thối mầm rữa hạt


Tháng Năm nhớ mẹ
Mẹ ơi...hôm nay ngày của Mẹ con trăn trở tìm về ký ức năm xưa muốn bồng bềnh cánh võng đong đưa con bé bỏng vùi sâu trong lòng Mẹ


Gia vị yêu thương
Chỉ một chút thôi nghe em Thêm một chút cho đủ đầy hương vị Tình đã nấu sôi lâu rồi em nhỉ Thêm chút ngọt ngào dịu bớt nỗi chua cay.


Nồng nàn hương cao nguyên
Nắng tháng Tư Nung chảy vị cà phê tỏa hương trùm phố núi Như chẳng biết là dòng đời rất vội Lũ ve sầu inh ỏi gọi đam mê Đam mê hay Ban mê Chẳng cần biết đồng âm hay đồng nghĩa


Giá như....
Em à... anh đến Ban mê bởi anh khát giọt cà phê cháy lòng Anh say men lửa bập bùng say nàng sơn nữ má hồng môi son... Trập trùng núi, trập trùng non suối reo gió hát trăng tròn đẩy đưa Cao nguyên huyền thoại nắng mưa Cao nguyên cỏ dại sớm trưa đợi chờ
