- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Tôi ơi...!
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Đêm dẫu rộn ràng đôi cánh mỏng, Dặt dìu tình ái đặt lên ngôi… Trăm năm chỉ nhẹ như làn khói Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi.
Cuộc chiến nào rồi cũng sẽ qua
Đã qua bao cuộc chiến tranh Đạn nổ bom rơi... Cha cõng đàn con Mẹ gánh gồng tìm nơi ẩn náu... Những chiến binh áo xanh Chẳng ngại ngần hy sinh xương máu Hiến cả thân mình cho Tổ quốc bình yên Đất nước Việt Nam chẳng thể nào quên
Một mai đây
Một mai đây Dẫu mây trắng hoang vu phủ mái tóc hao gầy Đêm tăm tối có giăng đầy lối nhỏ Cây liêu xiêu, lá nương mình theo gió Lặng lẽ vàng trong mắt nắng si mê...
Ánh nắng cuối ngày
Nẻo đường nào cũng đến đích thôi em Ta chạm trước em đừng ganh tị nhé Chiếc lá khô rơi vào đêm nhè nhẹ Chẳng thể làm giấc ngủ phải ngăn đôi...
Nụ hôn xa...
Giữa nụ hôn ta gửi đến cho nhau Gió chen ngang em nghiêng đầu bẽn lẽn Nụ hôn xa thay cho lần lỗi hẹn Tháng Tư này em không đến nghe anh...
Trăng cô đơn
Trăng ơi trăng mấy tuổi rồi Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng?Trần gian bát ngát thênh thang,Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm… Trăng buông ánh sáng dịu êm,Bình yên gió gác trăng thềm dấu yêu!
Triền miên....
Ta nợ gió muôn ngàn lần hơi thở Và nợ mây quên chiều lỡ buông trôi Ta nợ mưa từng giọt tí tách rơi Không đủ thấm cho dòng đời khô hạn...