- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Hãy yêu thương khi ta còn có thể
Một phút một giây cũng dài như vĩnh viễn Dù tia sáng có lập lòe bên ngọn nến Hay chói ngời tựa ánh mặt trời soi Rồi cũng tàn cũng lụi giống nhau thôi... Thân gió cát lại trở về gió cát


Nếu chẳng có mưa rơi!
Nếu chẳng có mưa rơi Sao mặt người ướt đẫm Nếu có vòng tay ấm Sao còn run mãi em... Không cần nói gì thêm Tương lai là quá khứ Giữa rốn sâu vũ trụ Ta như vừa sinh ra


Chùm thơ: Tình đá
Anh là đá phủ rêu phong vạn kiếp Em tiên nữ hạ phàm soi xét việc muôn phương Rồi một ngày kia mưa đổ trắng cung đường Em lỡ trượt chân ngã vào lòng đá núi…


Đuổi bắt mùa xuân
Anh đuổi bắt mùa Xuân Thả dấu chân ngược núi rừng xuôi biển Dọc hành trình nơi anh vừa cập bến Em mới đi qua lưu lại chút hương mờ...


Sơn nữ xuống đồng
Đầu năm khai hội Lồng tồng* Những nàng tiên nữ xuống đồng gieo Xuân Ruộng ngô phủ kín dấu chân Tày, Nùng, Dao,Thái… Nam Xuân**gọi mùa


Món quà tặng em...!
Hình như món quà của anh nhỏ nhoi không là gì em nhỉ...? họ tặng em cánh mỏng nụ tường vi ma mị còn có kẻ tặng em lời hứa nhà gác xe hơi


Xuân đến.... Xuân đi!
Chẳng lẽ chốn dương trần chẳng còn gì là tình nặng ơn sâu...? giang rộng vòng tay đưa đón xác thân nhau chỉ u ám một sắc màu dục vọng Tim rỗng tuếch như toa xe còn trống
