- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Núi đồi và biển cả
Em thì giấu lời thương về phía biển Anh lần tìm trên đỉnh gió xanh xanh Đêm Nha Trang mây tím bủa giăng mành Đèn phố thị chòng chành soi đáy nước


Hẹn với vầng trăng
Hoàng hôn chưa nỡ buông rèm Vầng trăng đã vội tìm em hẹn hò Ánh vàng điểm xuyết câu thơ Nghiêng nghiêng một nửa gối hờ biển xanh!


Bình minh Nha Trang
Đuổi ánh bình minh trên mặt nước mơ hồ Hiền hoà sóng hôn ngực trần bãi cát Rặng dừa xanh rì rào rung câu hát Biển du dương ngân khúc nhạc đa tình....


Buồn ơi...!
Lạy Trời ngưng đổ mưa tuôn Cho vơi dòng lệ u buồn đêm đêm. Mưa rơi rả rích bên thềm, Tả tơi, xơ xác nỗi niềm tâm tư...


Hai đầu nỗi nhớ
Ở quê nhà em chơm chớm sang Đông Gió riu ríu mặt trời hồng say ngủ Mây nghênh ngang độc chiếm bầu vũ trụ Bụi mưa dầm hờn giận phủ màn đêm...


Bỗng dưng
Bỗng dưng nắng …bỗng dưng mưa…Thu đỏng đảnh, Nha Trang tròn đôi tám ngẩn ngơ thuyền mang cánh buồm sắc xám


Nụ cười thành phố trẻ
Gió róc rách len dần vào khe suối Nắng chín cây treo trĩu nặng lưng cành Thảm rừng xanh muôn thuở cứ ngát xanh Như mái tóc buổi xuân thì sơn nữ...
