- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Sao em chẳng làm mưa
Sao em chẳng làm mưa Bầu trời đang chín đỏ... Sao em không thổi gió Khi thuyền đã giăng buồm...? Sao em muốn trăng tròn Khi đêm vào nguyệt tận... Sao em gieo hờn giận Xuống đồng xanh như mơ...?


Cuối nẻo đường đời
tiêu hoang thời tuổi trẻ phung phí tháng ngày vàng khi chiều dần nhạt nắng ngõ trải dài miên man… đêm quay về dĩ vãng tìm mình trong câu thơ nụ cười xưa lồng lộng lỡ chìm vào gió mưa !


Lung linh tà áo tháng Ba
trời trong xanh nước trong xanh tháng Ba mơn mởn trăng thanh nắng vàng bướm ong nghiêng cánh khẽ khàng hồn nhiên lõa xõa buông làn tóc mây tháng Ba quyến luyến vòng tay lao xao vỗ sóng áo dài yêu thương


Sách
ta sinh ra sách đã là cổ thụ ta già nua sách vẫn tuổi xuân thì chữ nghĩa thôi nhưng tất cả hướng đi đều có sẵn mỗi khi mình cần tới...


Bình minh Nha Trang
Đuổi bình minh trên mặt nước mơ hồ Hiền hoà sóng hôn ngực trần bãi cát Rặng dừa xanh rì rào ngân câu hát Biển hoà âm thêm nốt nhạc đa tình.... Nhấp nhô thuyền vờn trên gió lung linh Chứa đầy khoang đàn nắng vàng tươi rói


Lên đường chiến đấu
Cổ nhân nói: ở trong cơn lận đận Thì trời cao mới hiểu tận lòng người. Dân Việt Nam vẫn bình thản mỉm cười Nắm tay nhau vượt qua thời dịch bệnh! Khi đất nước đang trong kỳ yên tĩnh


Phải chi đừng có mùa xuân
phải chi đừng có Xuân sang đàn ong đừng cõng nắng vàng liêu xiêu trọn đời góp nỗi cô liêu thả trôi vào áng mây chiều lẻ loi hé môi vớt vát nụ cười
