- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Tấm chăn em dệt
Giúp ta đi... hãy vì ta em dệt giúp tấm chăn ta đắp ấm cho trái tim run rẩy Thu đi qua ánh nắng vàng ngầy ngậy hoá âm u lạnh lẽo giữa mây mù... hết thật rồi em, hết cả lá vàng khô
Bát nước mưa
Nhớ thuở xưa nhà bạn cạnh ngôi trường Giữa nắng trưa tôi ghé nhà xin nước Tôi xa quá, nhịn không qua cơn khát Bạn bước ra mời lưng một bát nước mưa
Mây cô đơn
Cô đơn vốn dĩ tại cô đơn Tại đám mây mơ lỡ tủi hờn Đất chưa khát nước mà mây dỗi Vỡ ối...ra đời trận mưa tuôn ... Sao mây không tiếc mùa thai nghén
Tâm tư loài cỏ dại
Hãy vươn dài sự sống Cỏ dại dỗ dành nhau Thế gian này lớn rộng Nào riêng của ai đâu...? Tuy chúng ta nhiều giống Nhưng vẫn chung một loài Tranh,mật hay tre,ống Cũng đều là cỏ thôi ...
Thu xa
Xới tung một nửa khung trời Tìm câu ánh nắng ngỏ lời gọi trưa Chắc vì ngập ngụa gió mưa Vàng phai đá nát ngọc xưa bay màu Mảnh trăng vàng úa u sầu
Ta...
Ta lại say rồi ... hình như đời là những giây say là quên hết tháng ngày bên phút nhớ có lẽ say ta quên đi duyên nợ ta quên ta… trong một cõi đi về
Lá sẽ xanh thôi
nơi ta được sinh ra đất mẹ miền Trung khô cằn sỏi đá rễ khoai lang, dĩa cà dăm bảy quả là nguồn sữa quê hương nuôi sống cuộc đời người