- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Chia tay giấc mộng trưa hè
Chia tay giấc mộng trưa Hè, Nắng thôi trút lửa tiếng ve nguội dần Phượng chưa vơi nỗi phân vân Nhẹ buông xác pháo cuối sân nô đùa...! Hè ơi...mệt lắm hay chưa?
Sắc nắng yêu thương
Chiều vơi lưng gánh nắng vàng Lời yêu xếp cánh đợi hoàng hôn rơi, Phiêu bồng mây xõa muôn nơi Giăng tơ buông kín chân trời mộng mơ! Biết nhau từ buổi hoang sơ,
Vẫn còn anh
Anh chẳng còn anh tuổi ngây thơ nhặt nhạnh ước mơ ép trang vở đơn sơ trắng tinh màu giấy mới hồn tỏa nắng rọi vườn thơ nóng hổi dạo cung trăng thao thiết cả đêm dài...
Anh và đêm
Nhặt mảnh hoàng hôn Che thân khô cuối ngày hè nắng cháy, Chiều nát vụn đám mây hồng tan chảy Hóa giọt sương tan trong cõi mơ hồ... Vạc kêu đêm thăm thẳm đáy hư vô
Cuối một chuyến đò
Núi chia hai nửa hoàng hôn, Nửa mang nhung nhớ vui buồn vào đêm. Nửa kia đợi bước chân quen, Khẽ khàng lối nhỏ chốn em đợi chờ…
Xin em đừng trách thời gian
…Em xin đừng trách rằng thời gian nghiệt ngã hoa có phai màu thì quả mới sinh sôi đừng kêu than là số phận cuộc đời chưa kịp trẻ đã sang thời cỏ úa...
Nỗi buồn chưa kịp đặt tên
....chưa đặt tên nỗi buồn ray rứt râm ran trong tiếng ve ngày hạ gió vô tâm xô mưa rào xối xả xuống linh hồn cô độc cuối không gian... bóng hoàng hôn dàn trải chốn thênh thang ồn ào gió bẻ nắng vàng gãy cánh