- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Màu yêu thương
đã cuối ngày nên màu nắng phai phôi hoàng hôn tím phủ lối đời tim tím trăng hạ huyền chập chờn như tắt lịm trong tiếng thở dài man mác lũ chim đêm.... đừng khóc nghe em cho đời đẫm ướt thêm


Lối ta về
ta muốn ngủ thật say gối giấc mơ giữa vòng tay bè bạn vời vợi nắng phơi đường trần vạn nẻo nẻo cuối ta về là ký ức xa xăm... ta đã lớn thật chưa...? hay thơ dại như buổi vừa biết nói mỗi sáng sớm bạn hiền riu ríu gọi


---Vô tình....
sau giấc ngủ ngon ta vô tình thức dậy..... bàng hoàng nhìn thấy sao mình còn tồn tại...? mền mây trắng vỡ tung rừng hoa cải từng đám lẻ loi ngây dại đến tột cùng xa ta rồi, mây còn nhớ ta không... hay mây kết làm mưa tuôn thổn thức?


Đợi chờ
em thủ thỉ vào tai anh hỏi nhỏ mãi đợi chờ, anh có giận em không? ngắm nụ hoa he hé giữa môi hồng anh đắm đuối nghe cõi lòng tan chảy… chiều hoàng hôn phủ sắc vàng thơm ngậy


Lễ tình nhân
khi sự sống nảy mầm trên dương thế chẳng ngày nào không phải lễ Tình nhân chẳng ngày nào mà gió hết bâng khuâng hôn quằn quại lên ngực trần vách núi… tình yêu không có tuổi !


Nguyên Tiêu
gió cõng trăng lên trùng trùng vách núi lững lờ mây theo triền suối la đà khi mùa Xuân đang khai nhụy đơm hoa giọt trăng nhỏ xuống tách trà,chung rượu… ta suy ngẫm mãi ngàn lần không hiểu


Tàn đông
Uốn cong lọn gió Đông buồn Giang tay đón sợi hoàng hôn cuối ngày Xua đàn nắng đậu lên cây Để ta giặt tấm chăn mây phiêu bồng... Hạ huyền mờ ảo hư không Trăng gầy lẻ bóng, rượu nồng chiêm bao
