- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Đông lạnh
lạnh không em giá buốt đầu Đông như mũi kim chọc vào tim nhói xác thân bao năm khô cằn sỏi đá…Thu trở mặt, dửng dưng thành kẻ lạ bỏ ra đi theo chiếc lá cuối cùng


Mùa xuân và ta
nàng gọi ta làm thơ đón mùa Xuân đang tới khi bình minh vời vợi óng ánh nụ mai vàng nắng rủ gió đi hoang xô đất trời lệch cửa


Về với Noel xưa
quằn quại gió xé rèm mây vụn vỡ Đông oằn mình heo hút lạnh Noel ánh đèn mờ soi nỗi nhớ không tên sương u uẩn phủ chìm đêm mộng mị thuyền xa bến bao lâu rồi em nhỉ...?


Mùa chín
Rực rỡ đồi nương cà phê chín trên tay nàng thiếu nữ phố xá thôn buôn mở bung cánh cửa đón núi rừng thanh thoát tỏa hương say gió ồn ào len lỏi những vòng tay


Nửa lời chưa ngỏ
Chênh vênh một nửa lời yêu, Gió tơi tả gió lay chiều nhẹ rơi. Đêm dài thăm thẳm trôi xuôi, Hạ Huyền dúm dó trăng vời vợi xa! Nửa lời nhòe nhoẹt mưa sa… Nắng phơi cong nét mực pha chéo vần


Nắng gió đồi nương
Em có nghe trong rực rỡ ánh hồng buổi bình minh gọi con ong tìm mật cà phê chín tỏa làn hương ngây ngất gió nồng nàn âu yếm rặng thông xanh cao nguyên em dịu nhẹ trong tay anh ảo diệu cong tựa câu thơ hoàn mỹ


Quên một mùa thu
Anh quên một độ vàng Thu Chênh vênh lá đổ, sương mù bủa giăng Ngân Hà sũng mắt Ngưu Lang Chân chồn gối mỏi mong nàng đợi trăng
