- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Bâng khuâng
Chợt nhớ Hạ xưa… một gã khờ, Ôm chùm hoa phượng đứng ngẩn ngơ, Thả hồn vô định theo cơn gió... Xao xuyến, bâng khuâng phút đợi chờ..! Trống trường đã điểm giờ tan lớp, Đợi người… nhưng cứ giả làm lơ.


Tôi chọn
Tôi chọn nhé… người đàn bà đã cũ... Bụi thời gian che phủ tuổi xuân xanh Da ngọc ngà ngày ấy đã khô hanh Và tuổi trẻ đã buông mành quá khứ... Ôi nét đẹp người đàn bà rất cũ,


Xa lạ
Tôi với em...hai phương trời cách biệt. Vần thơ em…cứ nồng nàn...tha thiết.. Gợi tâm tình...như đã biết từ lâu! Khóc chi em cho khóe mắt hoen sầu...? Tôi khắc khoải một niềm đau khôn tả!


Từ nay
"...Biết nhớ em nhiều...cũng thế thôi..."! Khúc tình xưa xao xuyến bồi hồi Thả hồn theo giọt cà phê đắng! Để lời thương nhớ nghẹn trên môi...! Nhớ vầng mây tím trôi hờ hững! Nhớ làn gió nhẹ… thoảng chơi vơi


Tựa sương đêm
Bao đêm trường em ngồi đếm sương rơi Đong giá buốt. giữa dòng đời cô quạnh.... tìm đốm lửa nhạt nhòa trong hư ảnh Chợt thoáng qua hồn như một ánh sao băng..! Mộng yêu đương trôi về chốn xa xăm


Tà áo trắng
Em vẫn như xưa thướt tha tà áo trắng. điểm nhẹ nụ cười vương giọt nắng trên môi...! Tuổi thơ em đã qua tự lâu rồi Sao em thấy vẫn như thời tuổi trẻ… Chợt bâng khuâng giữa chiều vàng nắng nhẹ


Tình cờ
Tình cờ hai đứa quen nhau... Một đêm tím thẫm sắc màu mộng mơ. Nụ cười trong sáng, ngây thơ Bồng bềnh tóc xõa chớm hờ ngang vai. Mắt nhung ngơ ngác u hoài, Má hồng, môi thắm điểm hai đồng tiền...
