- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Hạ buồn
Hàng cây tràn ngập tiếng ve, Buông lời nhắc nhở mùa hè đã sang! Đường quê rực rỡ nắng vàng, Mây hồng hờ hững lang thang cuối trời...Con sông êm dịu dòng trôi,


Ta ru em ngủ
Hãy ngủ ngoan nào... bé yêu ơi..! Vầng trăng đã khuất phía chân trời. Sương gió phủ mờ đêm giá lạnh Sao bé thức hoài... lệ tuôn rơi. Ngủ đi em nhé, tìm giấc mộng


Anh có thể!
Anh có thể vượt muôn ngàn bão tố Khi biển thét gào cơn thịnh nộ cuồng điên.. Trong bão giông văng vẳng tiếng dịu hiền Anh buông hết nỗi muộn phiền theo gió...! Anh có thể vượt muôn trùng gian khó


Mưa
Cơn mưa giá lạnh chiều nay Xóa mòn nỗi nhớ tháng ngày chắt chiu, Mưa như ướt đẫm trời chiều Hàng cây thổn thức, liêu xiêu muộn phiền..! Mưa rơi tí tách ngoài hiên Như tuôn dòng lệ triền miên giữa đời,..


Đêm sân ga
Ta một mình lặng lẽ giữa sân ga Gió đi rồi nên chỉ có riêng ta Đang ngơ ngác cuối miền xa diệu vợi... Đêm cô đơn, không một ai đón đợi Ta lặng nhìn dòng người vội đi qua... Nỗi suy tư tìm đến với xót xa


Đôi mắt
Lãng đãng mây chiều...lác đác mưa Anh tìm mê mải nửa câu thơ , Bỏ quên trong đáy hồ Thu ấy Từ độ quen nhau đến tận giờ...Một thoáng ân tình trong mắt ngọc


Mẹ yêu!
Hôm nay ngày của Mẹ yêu! Con xin dâng Mẹ bao điều tạ ơn. Gió mưa lòng Mẹ chẳng sờn, Chịu bao gian khổ nuôi con nên người! Vì con Mẹ khổ một đời... Nhỏ lo cơm áo - lớn rồi vẫn lo! Lo con được bữa cơm no, Mẹ nhiều vất vả thân cò xác xơ...
