- NGUYỄN NHƯ THẠNH

Người nơi bến quê
Tần ngần nơi bến sông xưa Người buồn sông cũng hững hờ dòng trôi con đò lặng lẽ đơn côi Như chung nhung nhớ đầy vơi với người


Bạn của một thời
Vẫy vùng trong cõi thế nhân Đường đời đã bước năm ngoài sáu mươi Đôi khi ngoảnh mặt lại coi Chợt thương luyến nhớ một thời thanh xuân


Chuyện tình bên bãi bồi
Khi xưa ngày bé tí teo Ngày hè nơi bãi tiếng reo tưng bừng Anh em đội nắng mình trần Chơi trò đuổi bắt cát chồn bước chân


Người rời quê
Đã lâu rồi từ thủa ấy người đi lối về quê không thấy dấu chân về Con sông quê bao lần thay màu nước Dáng hoa xưa vẫn biền biệt phương nào.


Cái Kẹo thằng Đường
Tôi về tìm tuổi thơ tôi Nơi quê cất giữ một thời tuổi thơ Những ngày vui vẻ vô tư Mày tao một đám sớm trưa nô đùa Những gương mặt đó hôm xưa Ly hương tứ xứ biết giờ nơi nao


Bố của tôi
Ngày này cách đây 18 năm bố tôi lặng lẽ ra đi về cõi vĩnh hằng ở tuổi 84 một tuổi cũng là thọ ở cuộc đời một con người dẫu rằng đám con cái chúng tôi vẫn bàng hoàng xót thương bởi mất cha và đã không làm được gì nhiều để báo hiếu.


Hoa Mộc Miên
Em hỏi tôi hoa gì tên thấy lạ Chưa từng nghe được thấy bao giờ Tôi mỉm cười em ơi chẳng lạ Là loài hoa mình nhặt ở tuổi thơ. Tôi đưa em đi tới ngõ Chùa
