- NGUYỄN NHƯ THẠNH

Em là dòng sông
Tôi muốn nói em là dòng sông Tâm hồn rộng như mênh mông sóng nước Tôi vẫn nhớ xưa em tuổi hồng Có một người ngơ ngẩn nhịp tim rung.


Nơi bãi cát sông quê
Khi xưa ngày bé tí teo rượt nhau trên bãi hò reo tưng bừng Đôi ta đội nắng mình trần Làn da khét nắng, cát chồn bước chân Nụ cười rạng rỡ bên anh


Người ở lại
Tiễn người qua một quãng đê Phà thưa phố vắng bến quê một chiều Sông quê mùa nước thay màu Hòa thêm dòng lệ dâng trào tuôn rơi Người đi như cánh chim trời


Ngày trở lại mái trường
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này Thì sẽ ước muốn cho thời gian trở lại... Người về tìm giấc mơ xưa Một thời áo trắng ngây thơ tâm hồn Bạn xưa chung lớp chung trường Gặp nhau thắm đượm yêu thương dạt dào


Người nhớ quê
Thả hồn trôi chốn xa xăm Xa xa núi khuất giăng giăng mây trời Quê hương hướng ấy xa vời Có cha có mẹ bao người thương yêu Nhớ quê nhớ những sớm chiều


Phận người
Đời người tới tuổi thanh xuân mấy ai né tránh lương duyên tơ hồng Kết đôi nên vợ nên chồng Là cùng nếm trải long đong phận người.


Suy ngẫm
Thế nhân muôn vạn kiếp người Ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn Ngày tử thì trọng coi thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân Cứ như món nợ đồng lần trời ban.
