- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Sông nhớ ai
Nhớ ai sông Isar dâng nước ngang bờ Sáng cuối thu nhạt nắng, sương mờ Mưa không đến, gió vu vơ hờn giận Tạt ngang sông, không bến không thuyền.
Đón con
Mẹ cố lách đám đông Vào cửa trong đón bé Chú công an đúng lẽ Phải bảo mẹ ra ngoài Nhưng chú lại nhìn hoài Có gì trong mắt mẹ
Lơ thơ vu vơ
Lơ thơ tơ liễu buông mành. Lơ thơ lá rụng trên cành hoa mai Lơ thơ ngọn gió bay bay. Lơ thơ vườn vắng bướm say không về.
Con đường thơ
Chị dắt em trở lại Con đường thơ gập ghềnh Mây bồng bềnh che nắng Bạt ngàn hoa mai trắng Thả cánh... thơm bàn tay. Cây đại hồng hương bay Nụ hoa tròn náo nức Nhặt hoa cài lên tóc Tình yêu quê nồng nàn.
Sông quê
Con sông uốn lượn đồng quê Lục bình tím ngắt trôi về nơi đâu Đôi bờ cát trắng nương dâu Mẹ cha bạc áo dãi dầu gió sương Người đi muôn dặm nẻo đường Mong thuyền cập bến người thương đợi chờ
Con thuyền
Em lại nhớ anh rồi Chữ nhòe trôi, thơ ướt Thuyền vẽ tan thành nước Tìm lệ rơi đáy sông? Em chạy tìm mùa đông Xin lại chút lửa hồng
Đón chị về Búp trên cành
Lời em như hát như ca Mặn mà đồng lúa, ngân nga cánh diều.Tim hồng chan chứa dấu yêu Hẹn ngày hội ngộ, võng điều đón em.