- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Quán trọ của hoàng hôn
Anh dắt em về chốn xa xưa Nơi cổ tích cũng vẫn là hiện đại Nơi dòng sông dẫn nước nguồn tụ lại Nơi hoàng hôn ngủ trọ góc trời Một ngày trôi, một đêm vừa tới
Dì Nga
Con về thăm dì mấy ngày vội vã Cọng rau non, canh ngọt, muối vừng Như thuở xưa, dì ơi, những rằm trăng tỏ Con bên dì, câu hát dặm đò đưa. "Xếp màn gọn nhé con! Mai nhà có khách"
Em đi qua anh
Cả một góc đời ta sống bên nhau Mấy mươi năm chung gối chụm đầu Cơm trắng nhường nhau, chén trà thơm sẻ nửa Anh là bạn, là chồng của em, là tất cả Những cội nguồn, hơi thở, nghĩ suy
Chữ ký cuộc đời
Anh có nhớ khi mình còn thơ trẻ Trang giấy học trò tô chữ ký đầu tiên Những nét vòng cong tựa cánh thiên thần Những nét thẳng băng bật niềm tin sức mạnh Những nét nào giấu bất hạnh mai sau? Anh có nhớ khi mình làm quen nhau
Thành phố Hof
Hof dịu dàng một chiều cuối hạ Hoa mướp vàng nâng niu nắng gió Phố đượm cà phê, nhà thờ nghiêng chuông đổ Tiếng trẻ cười, náo nức một vườn xanh Về nhé chị ơi, em đứng chờ bên cửa Bạn mới quen nhớ ghé thăm nhà
Siêu bão Yagi
Cuồng nộ chi quá bão ơi Cây xanh đã đổ Mạng người đã tan Mưa chi rát đất mẹ hiền Biển dâng sóng thét Lá rơi tuốt mình Ước gì một ánh bình minh
Trái mùa
Bụi mưa bay ướt bờ vai lữ khách Chẳng phải xuân sang Cũng chẳng phải quê nhà Hoa mướp nở chạnh lòng tôi xứ lạ Đâu phải hè về