- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Nước mắt từng cơn
Đừng nghĩ nữa, Nước mắt ào lên ngực tràn mi mắt đã sưng Những khát khao không về trăn trở Chỉ còn niềm yêu thương rộng mở Muốn ôm vào lòng, Người, tôi và quá khứ khi tình đơn sơ với những ước mơ bình dị


Những cuộc chia ly
Có những cuộc chia ly Xuyên lặng lẽ một đời *** Người hỡi người im lìm như thể Sóng không về Biển đứng trong đêm Bấy nhiêu năm Vạn ngàn hơi thở


Giây phút
Đã đến rồi giây phút ấy Những đêm hoang sơ Những niềm lo sợ Lèn lạch trong mơ Mười năm ngẩn ngơ Từng ngày bám những bơ vơ bụi bặm Những việc thường Phủ lấp vết thương


Mảnh vụn trong nước mắt
Thế vậy ư, sao đơn giản vậy Ngỡ mẹ yêu nồng cháy Ngỡ con thèm giọt sữa thơm ngon Ngỡ tình sâu như biển cả núi non Ngỡ ngọt ngào thấm sâu vào xương thịt Ngỡ xa vẫn gần Ngỡ trong tim không bao giờ tắt nắng


Giọt nắng
Về với em người ơi những chiều vàng đơn lẻ nắng rớt thềm từng bước đếm thời gian. Giọt nắng thơm giọt nắng dịu dàng giọt nắng đón ta những mùa hè hoa nở giọt nắng ôm mình những sáng thu sang.


Khóc một mình
Hoa không khóc nữa Nụ co mình ngưng nở Gió nghẹn ngào Cây vắt ngả nghiêng Xám trời xám mây xám tận cùng hơi thở Run rẩy tiếng đàn violon nức nở Xé nỗi buồn, xé vụn Vất đi Nỗi buồn bay, nỗi buồn bơ vơ


Em có thấy
Em có thấy trong những làn mưa sa Giọt nắng hồng của ngày qua đọng lại Em có nghe trong lời buồn sóng hát Nhịp hò khoan thuyền vắt lưới ra khơi. Em có thấy khi mùa đông lá rơi
