- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Nỗi đau
Chẳng muốn rời xa thơ một bước Sợ hồn xinh lạc mất đường về Đã bao năm cách biệt trời quê Ấm tình nghĩa, thân người nơi xứ lạ. Một thoáng se lòng ta nhớ mẹ Một chút buồn xót xa em trẻ


Trọng trách tuổi tám mươi
Vừa bàn giao sáng nay Tuổi bố mẹ càng cao Càng thêm nhiều trọng trách! Ghi vào trong sổ sách Sống trăm tuổi không già. Nhà sạch sẽ thơm tho Thịt kho theo iu tub


Em đón chị về quê
Em đưa chị về quê Giữa mùa xuân én liệng Búp non biếc trên cành Bếp hồng thơm nệp bánh Em kể "Chị biết không Búp nhiều tên lắm nhé Hồng, Na, Trà, Mỡ, Thạch


Mẹ tôi
Mẹ tôi nay bóng ngả về chiều Đông sang se lạnh dáng liêu xiêu Yêu con biết bao điều thương nhớ Tóc mây trắng xóa vẫn làm thơ .


Nụ hôn đầu
Mênh mông gió và mênh mông nắng Ngàn sóng lăn tăn, ngàn mắt vui Một sớm mai xinh, cánh đào hé mở Giọt sương đêm...bỡ ngỡ nụ hôn đầu.


Có một ông tiên
Ông là con út Nhỏ được chăm chút Hay dỗi hay hờn Hay lườm hay nguýt Ông rất đẹp trai Lưng thẳng chân dài Nụ cười rực rỡ


Nụ hôn đầu
Mênh mông gió và mênh mông nắng Ngàn sóng lăn tăn, ngàn mắt vui Một sớm mai xinh, cánh đào hé mở Giọt sương đêm...bỡ ngỡ nụ hôn đầu.
