- NGUYỄN QUỐC HUY
Gửi Nha Trang
“Dòng sông nhỏ của tôi!” Trái tim anh khẽ gọi Vọng về nơi xa xôi Em có nghe anh nói? Như có gì bối rối Cứ lẫn vào trong thơ Thời gian đi thật vội
Cuối thu
Em đi rồi, mùa thu qua rất vội Nắng mong manh không kịp ấm vào lòng. Mây thoáng bay chưa nhận ra ngũ sắc Đã trắng trời thương gửi những nhớ mong.
Lối thu
Thu lại về rồi em ạ Ngoài kia mây giăng cuối trời cái nắng lẩn vào trong lá từng đợt sắc vàng rơi, rơi... Anh khờ dại quá đi thôi
Cổ tích tuổi thơ
Có bao giờ trở lại nữa không Hoa phượng cháy trong mắt em ngày ấy, Trăng mười sáu trong veo đến vậy Hoang dại khoảng trời cỏ xanh vu vơ…. Câu thơ viết đầu tiên như một sự tình cờ
Bông cải đầu tiên
Buổi đầu tiên thầy bước vào lớp học Cô trò nào tinh nghịch Đặt lên bàn bó hoa cải vàng tươi. Cô học trò nào đây, mắt lấp lánh nụ cười? Bốn mốt ánh nhìn, Long lanh những bông cải vàng trong mắt
Thơ dành cho tuổi
Tuổi thơ là tuổi thơ ơi Em ngồi chơi chuyền, chơi chắt, Heo may ngẩn ngơ, se sắt Gió về tóc rối bay ngang. Em ngồi làm thơ lang thang Đồng dao vọng từ cổ tích. Trái tim cựa mình thức giấc
Tháng Sáu
Tháng Sáu ơi! Nỗi nhớ cháy cồn cào trong ta. Bằng lăng ngăn ngắt tím xôn xao trước hiên nhà. Tháng Sáu đưa chân bước lang thang trên phố dài, có ngập ngừng nhìn lại phượng rơi vào tóc ai. Tháng Sáu buồn không nói đăm đăm nhìn mưa rơi, Kỉ niệm tan bọt nước cuốn ngày xưa đi rồi…