- NGUYỄN QUỐC VĂN

Đàn
Khúc nhớ Gọi khúc thương mình yêu Khúc sương mai Gọi chiều em gió thoảng Khúc nửa đêm Xui tối trời đừng sáng Khúc tình anh Nắng khát gió trưa hè


Bữa tiệc
Người yêu nhau dành cho nhau thời gian Dành gió cho mây Dành mưa cho nắng Dành ngọt cho bùi Dành cay cho đắng Dành anh cho em, dành em cho anh Dành cho nhau Những đêm dài lạnh Những nỗi buồn vời vợi khôn nguôi Những ngày sống Chẳng khác gì đã chết


Cánh buồm
Ấm bên cạnh Ngỡ xa xăm Lạnh nơi vạn dặm Tưởng nằm ở bên... Bao giờ Em thật là em Những đêm củ mật Là đêm của mình... Bao giờ Anh thật là anh Dẫu ngày trăng sáng


Pơ Lang bên núi
Pơ Lang ơi Cây vút bên triền núi Rắc bông trời Bạc tai đá cheo leo Chim phí, chim ri từng đàn tới đậu Trời cao nguyên xanh trong gió reo


Tóc núi
Kơ-nia ơi Người xưa giờ đâu hết Ai bên mình Cùng thở với kơ-nia Em yêu hỡi Anh xa cây biền biệt Bóng em mờ Như kơ-nia trên non Kơ-nia ới


Giận lời khuyên
Anh ơi Em nói buông ra Là em Nói chuyện người ta anh à Còn mình Đâu phải buông ra Người ta Mặc kệ người ta Buông tình Dẫu chúng mình Có chông chênh Lâu lâu


Đi xem hoa
Anh đi Là để về nhà Nhà ta Chẳng thiếu hoa cà tím xanh Anh đi Để đến với anh Kiếm tìm cái lạ Mà mình ngỡ quen Anh đi Anh ở cùng em
