- NGUYỄN QUỐC VĂN

Vũ Trọng Phụng
Ông ho ra số đỏ Ông khạc ra thằng Xuân Bây giờ còn nhí nhố Ngoài đời và trong văn Nhổ vào sư gõ mõ Buôn thánh cùng bán thần, Lũ lòng đen vỏ đỏ


Tổ quốc của bé
Tổ Quốc trong mắt bé Là mái tóc ông bà Bạc phơ bay trong gió; Tổ Quốc trong tim bé Là dáng mẹ dáng ba Nuôi bé bao vất vả;


Tổ quốc
Những ngày ngược hơi may gió bấc lạnh thấu xương trên cao nguyên Đồng Văn tôi bỗng nghe tiếng khèn người trai Mèo gọi bạn đặc quánh lại như tiếng người đàn bà kêu trong đêm Cà Mau


Lá bùa thiêng
Em bỏ bùa gì mà anh quên lú hết Ra ra vào vào duyên nợ nhớ tình duyên Em bỏ mắt môi, tóc thề trước gió Em bỏ yêu kiều dáng đứng điệu đi Em bỏ bàn tay ngón mềm như cỏ


Đà Lạt mưa
Mưa đọng nắng Đậu vàng trên ngàn hoa Mưa tràn trăng Giăng Tuyền Lâm, Than Thở Mưa sương trắng Vương vào vòm mái chợ Mưa sao sa Hồng thắm xứ hoa đào


Hải Phòng
Sông Cấm chẳng cấm được ai Cầu Rào vẫn lọt ban mai Hải Phòng Còn vài giọt nước có trong Cái con sông Lấp hết vòng vèo đi Em về Niệm Nghĩa làm chi


Meo meo
Khuya Sài Gòn tiếng mèo kêu Meo meo mèo mãi phận nghèo đá đeo Nhiêu Lộc mắc nợ tẻo teo Tình mèo mấy đận còn cheo niêu tình... Meo meo tìm nửa của mình
