
- NGUYỄN QUỐC VĂN

Đêm trắng
Bình minh như mọc đằng tây Đêm trắng không ngủ trắng ngày trắng đêm Vầng trăng tròn trắng vai em Treo nghiêng chênh chếch trắng bên mặt trời Tự nhiên sắp đặt xui người
Như giấc mơ
Như giấc mơ Năm chục năm Đã qua Như giấc mơ Xưa trẻ măng Nay đã già Như giấc mơ Mộng thơ văn Bay xa
Xem tướng
Người ta tuổi Tỵ, tuổi Thân Còn ai tuổi Ngọ, tuổi Dần thì sao Bấm tay nhẩm tính thử nào Cứ hai người một buộc vào một đôi Tý, Sửu, Dậu, Tuất, Thìn, Mùi Hay như Hợi, Mão cũng vui một nhà
Thái Thăng Long
Thơ anh lấp lánh nhạc trời Câu thơ thắp lửa kiếp người gió mưa Thời gian ai thiếu ai thừa Ăn xin một chút gom vừa thành thơ... Giấu hồn trong cái ngu ngơ
Thang Ngọc Pho
Bắc thang ngọc hỏi bác Pho:- Ông giời si gái dại khờ vì ai? - Ông giời hám sắc mê tài Ta không dại gái, ham vài nàng thơ! Đây, nàng má mịn lông tơ
Thu về
Mùa thu ngang qua phố Nỗi nhớ đi về quê Mang theo con ngõ nhỏ Những mái nhà lô xô Người xưa về quê cũ Cơn gió ra triền đê Mừng tóc dài thương nhớ Mắt ướt mi đê mê
Mưa ngâu
Sụt sùi chiều mưa ngâu Mưa chi hoài cho nhớ Cho mưa quên bạc đầu Tiếng mưa rơi nức nở Thoắt có rồi thoắt không Mà đời người đã cũ



