- NGUYỄN QUỐC VĂN
Nghe
Tóc em Quên nghe gió thổi Ngân rung tiếng hát của trời Khúc nhạc ùa ra từ đất Thanh âm dập dìu lứa đôi Tay anh Không nghe thác nói
Người yêu cũ
Người ta yêu người Vì người ta yêu mình Yêu diết da mình Nên yêu người da diết Yêu sự sống nên yêu luôn cái chếtnHồn người yêun Xây mộ ở trong tim
Mời rượu
Anh là một ly rượu Những lúc em tìm quên Nhâm nhi từng hơi thở Em quên anh để nhớ Quên ly vơi dần em Ly rượu cay dọc đêm Đắng ngang ngày xa vắng
Đêm
Cái đêm anh giã biệt em Đêm đen đến gió cũng đen một màu Trăng không còn tỏ trên đầu Người không kịp thốt một câu ân tình Anh bơi về phía nhà mình
Nhớ đêm
Em ơi Ở chốn chơi vơi Chiều đi gặp tối Có người nhớ em Tóc em Đen đến cùng đen Mồ hôi em Chắt riêng em tận cùng
Đan
Đàn ông Nằm nhớ đàn bà Nắng hè Đè bóng trăng già Trăng non Đàn bà Ngồi đợi đàn ông Bập bùng bếp lửa Dù không thấy người
Cái bóng
Bình minh ta ra biển Bóng ngả dài sau lưng Cuối chiều quay trở lại Bóng đổ về phía đông Trưa trên tàu lồng lộng Giữa biển trời mênh mông Bóng dưới chân bé bỏng