- NGUYỄN QUỐC VĂN

Bình thường
Muôn đời nương cõi tròn vuông Người ta được sống bình thường là may Sinh đủ mắt, mũi, chân, tay Già không phả mổ chỗ này, chỗ kia Sống cho sàng lọt xuống nia


Thành Nam
Nam Định níu chân ta về Bờ bãi mom sông phẳng lặng Phù Long mùa này nước cạn Sương vương bay trắng Đò Quan Đâu? Tiếng chuông chùa Cuối ngân vang


Gia Lai mùa ong lấy mật
Từ Mang Yang bay tới đỉnh Hàm Rồng Qua Chư Prông, Đak Pơ, Chư Păh Ghé Krông Pa, I-a Grai, Chư Pưh Rợp trời Chư Sê, K'Bang cánh ong... Đầu tháng ba mùa cao su ứa mật Nách lá non ngậm chấm ngọc ngọt ngào


Khoe con
Con vừa sinh Cha khoe tiếng khóc vỡ cả bệnh viện Chưa hết cữ mắt đã hóng bắt chuyện Bú một lúc cạn cả hai bầu sữa Con tập đi Mẹ khoe bước chân rắn rỏi Miệng bi bô trang nghiêm như người lớn


Diện áo mới
Xưa, "Già được bát canh Trẻ được manh áo mới" Nay, ngược lại rồi Già áo mới, trẻ bát canh Biết như vậy Nên không hề bối rối Bạn tặng áo này


Sinh nhật một câu thơ
Từ ngày Tôi chết vì tình Cũng là Ngày tháng năm sinh một người Hình hài Người ấy giống tôi Nhưng linh hồn Đã chuyển dời sang em Mơ rất xưa Mặt khác đêm


Hà Nội trong tim tôi
Xin đừng mang Hồ Gươm đi đâu xa Xin để sóng sông Hồng trong sông Hồng vỗ sóng Xin mãi mãi cánh sâm cầm bay ngang bầu trời rộng Hy vọng tôi mang hy vọng nắng hồ Tây Hà Nội ơi, Hà Nội ơi, trong tôi
