- NGUYỄN QUỐC VĂN
Tha thứ
Hãy tha thứ cho núi Vút cao bên mây trời Đời cô đơn vời vợi Hãy tha thứ cho biển Biển nông hơn lòng người Mênh mông muôn đời sóng
Bọ mạ Sông Son
Cứ ngỡ sông Son đỏ Bất ngờ nước nói xanh Con đò rời bến đỗ Dỗ cánh cò bay ngang Núi tím bờ bãi biếc Chiếc thắt lưng Quảng Bình
Ân tình Huế
Tôi đến Huế thương sông Hương nhớ mãi Núi Ngự Bình soi bóng nước thay tôi Nước sông xanh tà áo dài mềm mại Núi thâm trầm trai An Cựu, Huế ơi Tôi đến Huế ấm lòng cơm Cồn Hến
Hải Vân mây giáng
Chiều Hải Vân mây giáng Hải Vân Quan ảo mờ Đất trời mơ trong mộng Người mộng mơ thẫn thờ Em Hải Vân mây giáng Trao xuân hạ thu đông
Hát bên cầu Hiền Lương
Bến Hải xanh lơ Nam thương Bắc nhớ Câu hò ơ Mưa phùn trắng con đò Ai vốc gió xuân Rắc mơ bờ bắc Ai níu mây bay Rải bạc trời nam
Tiếng gọi
Khắc khoải Anh ơi Em nhớ lắm! Em biết thừa Anh cũng đang nhớ em Em nhớ Anh cười, bàn tay ấm nắng Em biết Anh ngồi miệng chát đắng vắng em
Huế
Ai xuôi trên sông Hương Mà thương? Ai ngồi giữa con thuyền Mà Huế? Chiều ni bên tê Thương hoài bên nớ Đôi bờ xanh Dìu dịu dòng xanh!