- NGUYỄN QUỐC VĂN

Người quê lụa
Núi Tản Viên đội mây soi sông Đà Sơn Tinh, Thủy Tinh cúi đầu dâng lễ Niệm bến Đục nâng con đò lướt nhẹ Vào tiếng chuông thơm ngan ngát chùa Hương...


Đò Quan
Xa xưa là một bến đò Chở bao nhiêu sóng văn thơ Lý Trần? Thành Nam nối với Nam Trân Đò Quan oằn gánh dân gian bốn mùa?


Thành Nam
Nam Định níu chân ta về Bờ bãi mom sông phẳng lặng Phù Long mùa này nước cạn Mưa bay vương trắng Đò Quan Đâu tiếng chuông chùa Cuối ngân vang Nhang đền Trần tàn cong đầu tháng


Đồng vào đồng ra
Muốn không ra kẻ không nhà Người ta phải có đồng ra đồng vào Muốn không thành kẻ tào lao người ta phải có đồng vào đồng ra


Chưa quen
Thóc trời Nuôi sống chim trời Tình yêu Nuôi một phần đời người ta Mặt trời Nuôi sắc cỏ hoa Trời đêm Nuôi sống trăng già trăng non


Gió Lào
Thương đứt ruột gió Lào ơi Mơ tưới đời ướt mà trời bắt khô! Thấp cao đồi núi lô xô Miền Trung gió nướng bắp ngô chín vàng?


Đợi mong manh
Đợi hôm qua Mưa phùn không trở lại Sau lưng ta Người lỡ hẹn không già Trước mặt ta Nắng ngang mày mùa hạ Ngày vừa may Manh áo lụa gió bay
