- NGUYỄN QUỐC VĂN

Cuối năm
Cuối năm thương nhớ muôn năm cũ Chẳng biết để đâu bỏ vào thơ Nhựa lên cành héo mai bật nở Chấm đỏ mưa xuân nụ hoa đào...


Đêm mùa đông
Đêm mùa đông Nghe gió bấc đi theo mưa phùn Nghe chân mùa thưa dần trên phố vắng Nghe lòng mình tắt nắng Nghe thời gian mênh mang Nghe đêm đông đang loang vào đêm


Quê hương
Tuổi thơ ở đâu quê hương ở đấy Tóc bạc phơ thì con cái thành quê Ở nơi ấy tre nuôi măng mọc thẳng Cánh diều rơi hôn nhẹ cỏ xanh gầy


Nơi quê cha đất tổ
Tôi lớn lên, biết có quê cha. Tiếng Việt thực ra đã thổn thức trong ngực tôi nhiều năm, nhưng không bật ra được tròn vành, rõ tiếng. Những lần về Việt Nam tôi thường ở nhà chú. Ở đấy, em họ tôi, chú Bắc (một thầy giáo dạy phổ thông trung học) thường dẫn tôi đi chơi.


Quà biếu Tết
Vào những năm năm mươi, sáu mươi của thế kỷ trước, quà Tết thường rất giản dị, mộc mạc. Các món quà nghiêng về bộc lộ tình cảm yêu quý, kính trọng, sự quan tâm đến nhau giữa người với người hơn là mang giá trị vật chất. Quà người bình dân dành làm quà biếu thường chỉ là những món quà theo đúng nghĩa của nó, cái tình của người nghèo dành cho nhau.


Nhớ
Bao nhiêu núi lửa trên trái đất Tuôn nóng bỏng lên trời Nỗi nhớ của đàn ông Nóng có thể khiến em trào nước mắt Chỉ nước mắt người Mới dập nổi lửa nhớ mong


Hái hoa
Hãy đưa anh Lạc vào miền hoang dã Không đền đài Không miếu mạo, thơ ca Không có ai Chen giữa hai ta cả Chỉ còn anh và em Chỉ còn riêng đôi ta
