- NGUYỄN QUỐC VĂN

Lạ xa
Một ngày tàn xuân nhóm chiều mùa hạ Một hoàng hôn thu tan vào sớm đông Một đời người qua bao nhiêu điều lạ Có gì lạ hơn ta lạ chính ta?


Cuối
Ở cuối con đường, mở ra con đường? Ở cuối đời người, một đời người khác? Ở cuối nước mắt, chỉ còn cạn khô? Ở cuối lời ca, bắt đầu khúc hát?

Những giấc mơ Xuân
Tôi mơ một sớm mai mưa phùn Lộc non biếc long lanh sương xứ sở Lúa đợi sấm tháng ba nuôi đòng sớm Ngút ngát xanh thăm thẳm những khu rừng


Thao thức nỗi niềm quê
Sài Gòn vào Tết chan hòa nắng. Đứng ở ngã tư Nguyễn Đình Chiểu - Nam Kỳ Khởi Nghĩa lúc bị kẹt xe, tôi vô tình ngước lên trời. Giữa hai tàn cây bên đường, không gian chiều ngang như hẹp lại, đẩy cái nhìn lơ đãng của tôi vút lên trời. Trời xanh thăm thẳm sắc bình yên.



Đi tìm cây lá dấu
Thuở nhỏ, có đến mấy lần tháng ba mưa bụi, u tôi dẫn tôi đi theo phường hội. Tôi biết câu “Tháng Tám giỗ cha, tháng Ba giỗ mẹ” từ ngày ấy. Chỉ không hiểu sao người đời lại gọi Bà chúa Liễu là Thánh Mẫu…


Sài Gòn Tết
Sài Gòn tết, tiết xuân như mùa hạ Trời không mây, nắng vàng đất, vàng mai Lá điệp rụng vàng những con đường vắng Lưa thưa người đi chúc tết sớm mai...
