- NGUYỄN QUỐC VĂN

Hư ảo
Hư ảo tháng giêng Cành khô lá bật Nụ đơm bông Thắm đất thắm trời... Hư ảo quá Hoa tàn hoa lay lắt Hoa rời hoa Rắc nước mắt xuống đời..


Phiên chợ đời người
Sau Tết, nhằm chiều mồng bảy, tôi vừa giong trâu từ ngoài đồng về tới lối rẽ về nhà đã thấy bố tôi đứng đợi sẵn ở bến nước ven sông. Bên cạnh người, cái cày và cái bừa vừa được đánh sáng loáng, xếp cạnh nhau trên một vạt cỏ xanh.



Cái tôi
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, ở nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi


Gia đình
Không ai được chọn mẹ cha Anh em ruột thịt, họ xa, họ gần Quốc gia, tỉnh, huyện, xóm làng Nhà cao cửa rộng, giàu sang, nghèo hèn


Mùng một
Mùng một vuông đất tròn trời Con đò số phận đưa người dọc ngang Khiêm nhường trời xếp đầu hàng Muôn đời số một có nằm ngang đâu


Tết lạ quen
Lạ như Tết mà cũng quen như Tết Hạ, thu qua, đông đến, rồi xuân Năm mới tới đúng khi năm cũ hết Mỗi đời người vừa vơi bớt một năm
