- NGUYỄN VĂN THÔNG
Lẩn thẩn
Bao giờ đi hết mùa yêu để ban mai nắng, để chiều không mưa Bao giờ đi hết mùa xưa để thôi lẩn thẩn, để chừa gió giăng Bao giờ đi hết mùa trăng
Kiếm và hoa
Thanh kiếm sắc và bông hoa đẹp Kiếm sinh ra để bảo vệ hoa Nếu phải chém hoa, hoa có biết lòng kiếm đau mềm nhũn thép ra
Mẹ tôi
Mẹ tôi quê ở Hà Nam* đồng chua nước mặn muôn vàn khó khăn lúa chen chân với cỏ năn hạt mưa chen với nhọc nhằn mồ hôi đã qua bao nhiêu kiếp người
Vĩnh Long
Vĩnh Long kênh rạch nối đuôi nhau Trái chín xuồng qua rủ chạm đầu Dừa lửa, xoài vàng, măng cụt tím Bưởi xanh, dứa đỏ,trái bơ nâu
Đông
Thu đi gom hết tơ vàng cành khô hiu hắt đông sang lạnh lùng chuông chiều vài tiếng rưng rưng trời xa nắng tắt ngập ngừng trăng lên
Điêu Thuyền
Đẹp như thế là tận cùng nghĩa đẹp Hiếu, Trung, Tình trọn vẹn cả ba Xin Tào Tháo tắm thay cho Lã Bố Lấy máu mình nhuộm thắm những tình ca
Nhân và Tâm
Hai nét ghép thành một chữ NHÂN Thêm hai chấm nữa mới thành TÂM Người ta vốn dĩ chưa hoàn hảo Vì thế cho nên dễ bị nhầm