- NGUYỄN VĂN THÔNG

Con đò và dòng sông
Dòng sông còn nhớ con đò Hoa vàng bến nước hẹn hò năm xưa Dòng sông dãi nắng dầm mưa Con đò ngơ ngẩn như vừa tiễn ai Đêm trăng sông nén thở dài


Ma
Nghe bà ngoại kể chuyện ma gắn liền cây gạo đỏ hoa đầu làng Tháng ba khi gió bắc sang rít ngoài khe cửa nghe càng sợ hơn Bà rằng những người bị oan


Dạo
Hai đứa bên nhau nắng trải vàng Pa-ri hoa lệ gió xôn xang Hàng cây ngả bóng vui chào bạn Đôi mắt bồ câu mở ngỡ ngàng


Trộm
Ngọn gió lao xao lúng liếng Hồ Đường vòng Võng Thị *sóng lô xô Nhà ai cửa sổ như đôi mắt Nhìn trộm người ta lúc ngẩn ngơ


Vắng
Em đi hội lớp, vắng nhà một mình thơ thẩn vào ra một mình Hỏi chim, chim cứ lặng thinh Ngắm trời, mây cứ vô tình trôi qua Chỉ còn duy có bình hoa


Lễ
Truyện rằng khi lấy được kinh Vượt sông bị ướt nên đành đem phơi Thầy trò Tam Tạng rụng rời Kinh không có chữ, mọi người nhìn nhau Lại qua sông, lại thỉnh cầu


Mùa thương
Có một mùa trĩu nặng yêu thương Tình chợt đến như mưa bất chợt Đi. Đi mãi cuộc đời đắng ngọt Cảm ơn mùa mang đến những mùa vui Đừng nhắc chi lúc ngọt lúc bùi Chẳng có gì sinh ra đã nhất
