- NGUYỄN VĂN THÔNG
Lại "ngố"
Cung điện Catherine có bình hoa thật to Khi đặt bình hoa phải phá tường để đưa vào vị trí Bình hoa đẹp, khổng lồ và kỳ vĩ Nhưng hoa chưa được cắm bao giờ
Còn hè
Còn sót lại vài chùm hoa phượng Đỏ chút thôi là vẫn còn hè Chợt nhớ tuổi học trò ngang bướng Trốn học quần nhau dưới chân đê
Gấp lại vô thường
Đọc hết cả ba chiều cuốn sách GIỌT NẮNG VÔ THƯỜNG một mạch trong đêm Trút bỏ lo toan trút bỏ ưu phiền trở thành khách trên thuyền CHÂN THIỆN NHẪN Ai đếm được bao nhiêu Sông Giận
Tiểu luận
Hạnh phúc vốn dĩ rất mỏng manh tựa chiếc bình pha lê trong tay ai đó chiếc bình ấy cực kỳ dễ vỡ chỉ cần một ngoại lực nhỏ nhoi Cuộc đời luôn giống một con thoi
Điều không thể biết
Con chim không biết trời cao rộng Con cá không biết biển nông sâu Con người không biết mình đang sống sẽ còn dài ngắn được bao lâu
Lưu luyến
Thấy cánh phượng rơi gió nhẹ bay Thế là Hè sắp hết rồi đây Tiếng ve nhè nhẹ trong vòm lá Nắng đã đổi mầu bớt đỏ gay
Ú òa
Tôi yêu Bà lão của tôi Từ ngày xưa ấy, cái thời sinh viên Gặp nhau là yêu nhau liền Giống như Từ Thức gặp Tiên giáng trần