- NGUYỄN VĂN THÔNG
Nắng
Mỗi ban mai ngắm cánh hoa cười Cây ủ nắng bao ngày ở đó Hoa nhờ nắng để vàng xanh đỏ Nắng trong veo chỉ một màu thôi
Thưởng sen
Nằm ở nhà thưởng ngoạn mùa sen Hương ngào ngạt bồng bềnh mặt nước Em yếm đỏ khỏa chân xuống nước Trắng hồng trộn lẫn với màu sen
Lý giải
Khi hiểu được “Ta Bà là Tịnh Độ” Khi trải qua đắng ngọt thăng trầm Sẽ biết đời không chỉ là bể khổ Mà còn tràn ngập những yêu thân Một ngày kia sau chuỗi âm thầm
Ra phố
Đã một năm covid Ru rú ở xó nhà Trời cao xanh chẳng biết Phố rộng dài không ra Cúc vàng đã đi xa Hoạ mi trắng vạn nẻo Trốn bọn trẻ một tẹo
Về hội trường
Hội trường về nhé mình ơi Để cùng nhau sống lại hồi ấu thơ Mái trường xưa. Lớp học xưa ta ngồi xem có còn vừa nữa không Nắm tay quanh lớp một vòng bao nhiêu kỷ niệm chất chồng lên nhau
Mùa xuân kiến tạo
Mùa Xuân đang đến mọi nhà Mùa Xuân kiến tạo nở hoa dâng đời Nói suông nay đã hết thời nhường chỗ cho nói đi đôi với làm
Mùa sen
Hà Nội vào mùa sen Đường Vệ Hồ tấp nập Hương sen tỏa ngây ngất Người bên người vu vơ Này là búp sen tơ Vừa nhú lên đấy nhé Hồng hào và tươi trẻ Như truyện tình trong mơ