- NGUYỄN VĂN THÔNG
Mẹ
Khi con đói Mẹ hóa thành cơm Khi con khát Mẹ hóa thành nước mát Khi con hát Mẹ hóa thành bản nhạc Khi con yêu Mẹ hoá tâm hồn Chẳng có gì Mẹ không dành cho con Với con, Mẹ không có từ vất vả
Chào buổi sáng
Chào buổi sáng Chào Việt Nam thức giấc Với những nụ cười nở đẹp trên môi Bản tin mới Thêm bản tin chống dịch Bao nhiêu ca nguy kịch Bao nhiêu ca được xuất viện rồi
Mùa nhãn
Em chào chị vải kiêu sa Nhãn em tuy bé nhưng mà ngọt hơn Thân em cao, tán em tròn Người về Phố Hiến mãi còn đến xem Bao nhiêu cô gái vẫn thèm Có được đôi mắt màu đen hạt huyền
Nhân quả
Mưa hóa những dòng sông Nước hoá mênh mông của biển Một người đi và một người đến Thế là có một nhân gian Có mùa Thu thì có lá vàng Ai chẳng biết có sinh thì có tử Biết đâu đấy qua mùa dịch dữ
Về mái trường xưa
Ta lại gặp ta bóng phượng xưa Ôn ngày nắng gắt ôn ngày mưa Ôi bao kỷ niệm còn nguyên vẹn Mặt ấy đỏ nhừ… tớ lại thua Chẳng dám ôm nhau sợ bạn cười Dưng mà… Giời xúi mọi người ơi
Suy diễn
Ai đã trêu Ông Trời Để Ông bừng bừng đỏ Ai đã đùa Chị Gió Để Chị đi lang thang Quật đổ xóm vỡ làng Ai đã ghẹo Cô Bão Thiên nhiên như mách bảo
Chuyện cùng mây
Hỏi Mây có bận gì không cùng tôi thơ thẩn lông bông sự đời Ngày xưa... xa lắm Mây ơi Con Người sống giữa đất trời hoang sơ Không nhà lầu, chẳng ô tô