- NGUYỄN VĂN THÔNG
Nói chuyện với đồng hồ
Cứ như thế sao Mày không ngủ đồng hồ ơi, tích tắc đến bao giờ? Tao cũng thế, phập phồng nhịp thở không ngủ, vì Tao sợ những giấc mơ
Em trong thơ tôi
Trong thơ tôi có bóng hình em như mùa xuân có đào mai nở như mùa hè phượng hồng rực rỡ như mùa thu hương sữa trắng trời như mùa đông hoa cải vàng tươi
Tam Bảo
Hồi bé theo bà nhìn lên Tam bảo Chỉ thấy có Phật và Tăng Không thấy Pháp và không biết Pháp Trẻ con không biết Cõi Vĩnh hằng
Lơ ngơ
Có một người ở xa về quê Làng còn đó, người thân không còn nữa Đường mới mở xẻ đôi ruộng lúa Lơ ngơ trên chính quê mình
Sông và nước
Sông có chảy đâu, chỉ nước chảy thôi Sông ở đó, nước về với biển Sông lưu giữ muôn ngàn kỷ niệm Nước cứ vô tư kệ mọi sự đời
Dị bản
Chớ tưởng thân này là của ta Cho dù đích thực mẹ sinh ra Chỉ là dị bản duyên tiền kiếp Để trả nợ người yêu ghét ta
Thời gian và sự sống
Vạn vật cần thời gian để sống Nhưng thời gian gây thất vọng quá trời Khi cần nhanh thì ì ra một đống Muốn từ từ thì lại tựa con thoi