- NGUYỄN VĂN THÔNG

Tưởng
Tưởng sủi tăm là cá cắn câu Tưởng hương thơm là hoa đang nở Tưởng kề bên là thành duyên nợ Tưởng chữ NGƯỜI là viết giống nhau


Hỏi xanh
Đã vàng đến hết vàng tôi Xa kia một mảng da trời vẫn xanh Lời vàng tạc dạ đã đành Hỏi xanh đến thế có dành riêng ai


Thời
Một thời ngẩn ngẩn ngơ ngơ Một thời yêu chẳng bao giờ được yêu Một thời bay bổng như diều Một thời rơi xuống những điều trái ngang


Cần
Hoa cần nắng để hoa khoe sắc Biển cần sông để biển dâng đầy Anh cũng thế anh cần ánh mắt để anh bay tới chín tầng mây


Tại mưa
Mưa làm cho đất ướt đầm biển đầy ắp nước, gió sâm sấp chiều Lời thương muốn gửi người yêu sợ mưa làm ướt cánh diều …lại thôi


Đạo
Ta giác ngộ để mà giải thoát vòng Tử sinh và cõi Vô minh Bến Giác đợi con thuyền Bát Nhã vượt biển Mê để khẳng định mình


Nhật Bản
Nhật Bản xếp hạng nước giầu Phải đâu là ở nhà lầu xe hơi mà là bản sắc con người làm việc, học tập không ngơi suốt ngày Từ sau Thế chiến đến nay
