- PHẠM HỒNG OANH
Chợt nghĩ với Loa Kèn
Nương theo làn hương trên phố Hoa loa kèn như dắt tôi đi Về phía mùa hạ nồng nàn... Tôi chợt gặp hoa giữa những bạt ngàn Những sắc màu Của nửa xuân nửa hạ
Không đề
Những nỗi buồn Đi qua Không đếm lại, Quả ẩn sau mùa Chim đã thiên di, Người vẫn đây Và ta vẫn đấy,
Chân dung
Mỗi số phận, một chân dung riêng Ta chợt nhận ra từ những vai nữ lệch, Thị Màu tìm tình yêu nơi cửa Phật Còn Xúy Vân điên dại vì tình. Ai lẳng lơ đây? Ai đang tự dối mình? Nghiệp duyên nặng gánh nỗi lòng khao khát, Ta đi tìm niềm quên trong câu hát Câu hát nào mở lái cùng ta?
Cho một chiều Mộc Miên
Bến sông cũ đã bừng lên sắc đỏ Như bao nhiêu thương nhớ gọi nhau về, Con sông lạnh nhưng lòng không cạn, Mộc miên à? Sao chỉ đỏ tháng ba!
Sớm xuân ở Chùa Keo
Chẳng có gì để ngạc nhiên hơn Khi em đến chùa Keo vào buổi xuân sớm ấy Gác chuông trầm trong làn nắng mới An nhiên này cũng đã ngàn năm.
Đoản khúc với Xuân Đam
Biết rằng rượu hát, rượu cười Chẳng đi hết được cuối trời yêu thương Thì muôn lớp sóng văn chương Vẫn dào dạt ở rượu suông của mình Biết là tài – mệnh gập ghềnh Không cãi lý, chỉ cứu mình bằng thơ.