- PHAN HÀ
Kể từ đó
Kể từ đó anh bỏ mùa hoa cúc Em chơi vơi thương nhớ cũng xa dần Để mỗi độ gió đông về chợt nhắc Thấm nỗi buồn theo tiếng chuông ngân Kể từ độ người bỏ em đi mất Bướm vườn xưa nay đã theo chồng
Về một người đã xa
Em giờ không trẻ nữa Vốc đầy vơi nỗi niềm Kỷ niệm cũ thôi miên Gọi em về miền nhớ. Nơi anh đứng chờ em Sương đan dày ve áo Chạm vào đâu cũng nhớ
Trường xưa
Ký ức trường xưa như thác lũ chảy về Ta đã khóc trong những chiều dông gió Xa Thủ Đô nỗi niềm bỏ ngỏ Giờ rong rêu ta thành người hoài cổ Nhớ trường xưa qua khoảnh khắc
Em ngồi nghe anh hát
Em bên anh nghe hát bản tình ca Về cuộc yêu của chúng ta khi tóc bạc da mồi Hai đứa mình chẳng ai xui mà hò hẹn Mà mênh mang thương nhớ tự kiếp nào. Đừng căn vặn yêu em vì sao?
Mơ làm đứa trẻ
Mơ làm đứa trẻ Soi mình vào gương Thấy tóc pha sương Da mồi, người cũ. Mơ làm đứa trẻ Nũng nịu đòi quà Ăn vạ ra nhà Có người thí dỗ Mơ làm đứa trẻ
Mẹ tìm lại mình trong giấc mơ con
Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình. Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự
Em muốn mình trẻ lại
Muốn mình được trẻ lại Như ngày còn con gái Đêm mơ về nơi cũ Xa quá thật là xa. Em muốn mình trẻ lại Chưa từng ngỏ lời yêu Mắt nhắm nghiền thao thức Chờ hoàng tử đến tìm.