- TỐNG NGỌC TRUNG

Mùa sương khói
Có một bông cúc vàng Cùng mùa thu ở lại Có một thời diệu vợi Còn vương trong ánh nhìn Và nhịp đập con tim Sau lần cầm tay ấy Mùa lại mùa sương khói


Lục Bình trôi tím dòng sông
Em giăng một sợi tơ tình Lá đa rụng ở sân đình chợt xanh Hạt sương đậu mỏi đầu cành Lăn đi gặp bạn kết thành từng đôi


Vô đề
Người ta có mối quan tâm khác Mình cũng nên lo chuyện của mình "Trăm hoa đua nở" vườn luôn thắm Ai cũng rạng ngời cũng lung linh...


Thu sớm
Hôm nay thu đã ra ràng Nắng hênh hểnh nắng lá vàng rải cây Sớm, chiều gờn gợn hơi may Trái hồng hồng quá nửa dày chờ ai


Thôi thì
Buồn cho "thế thái nhân tình" Cứ ngỡ ai cũng như mình. Dốt chưa Người ta nói thiếu thì thừa Nói nắng thì mát nói mưa thì nồng


Tiếng ve
Không phân trầm bổng Không tách nhóm bè Ngày đêm bất kể Ô kìa tiếng ve...Này cây này nắng Này gió này hoa Này vườn xanh thẳm Này trời bao la....


Thơ vui cùng em
Gọi điện không bắt máy Nhắn tin không trả lời Ngày bằng năm bằng tháng Buồn nào hơn em ơi Lẽ nào em còn giận Bữa mình về chợ quê Cá tôm rau củ quả Chả món nào anh mê?
