- TRẦN HUYỀN TÂM

Giọt nắng vô thường
Ta thấy ta trong quả trứng gà Thân sắc biến đâu rồi, chả biết Chỉ thấy tự cao xa muôn kiếp Lấp lánh đỉnh trời ba chữ thiên kim.


Vòng tay thiên thần
Nâng niu ngày xưa trên tay Xôn xang lời môi men say Em nghe tim mình đang hát Lời thương tiếng thương tròn đầy. Bên nhau ấm nồng bàn tay Bên nhau thiện lành thơ ngây Bên nhau thiên thê diệu phúc Về ru vòng tay thiên thần.


Biển tím chiều cuối đông
Cứ như là Đông chẳng thể tới đây Mùa chẳng tính tận cùng ngày tháng kết Hạ cứ thắm lời mây ru sóng biếc Thu ngút ngàn vời vợi sắc xa xanh.


Bình yên nơi ấy ta về
Chiều tím chiều, tím sóng mắt lao xao Sóng miên man lời tự tình mây nước Gió se sắt ấp mình trong rét mướt Khói sương mờ khao khát bóng thiên di.


Xuân về
Long lanh đường sương lối cỏ Nồng nàn mắt nắng lời hoa Ngan ngát hương đưa thơm cánh gió la đà Xuân dịu ngọt khởi chồi xanh nụ biếc.


Tạp cảm chiều Đông Hà Nội
Chiều mưa Có cơn gió trái mùa lạc bước thềm xác lá Lòng chợt rét như chưa từng buốt giá Xuýt xoa tìm, tay lạnh, ngón chơi vơi.


Viết cho một vùng biển lạnh
Em nói gì mà líu ríu tiếng mưa Mà rừng ấp sóng mây, núi sà vào lòng biển Em nhắn gì mà nước nhớ nguồn nước tìm về bến hẹn Giữa muôn trùng rừng biển toạ lên mây.
