- TRẦN HUYỀN TÂM

Viết cho một vùng biển lạnh
Em nói gì mà líu ríu tiếng mưa Mà rừng ấp sóng mây, núi sà vào lòng biển Em nhắn gì mà nước nhớ nguồn nước tìm về bến hẹn Giữa muôn trùng rừng biển toạ lên mây.


Biển đêm
Cơn cớ gì mà sóng rầm rĩ thế Cứ cồn cào bươn bả ngược xuôi Biển hình như quên mất giấc đêm rồi Con sóng quẫy mặn lòng lời môi khát.


Diệu huyền lời ru mùa đông
Se sẽ dịu dàng se sẽ mong manh Long lanh nắng ngợp tràn long lanh nắng Từng sợi tơ chuốt vàng mơ óng ánh Như chưa từng nắng óng ả long lanh...


Biển thức
Biển bước ra từ huyền thoại Tháng Mười Hai Từ vách đá rêu phong những khu rừng cổ tích Núi giong cánh buồm mây trôi trong dòng sương đông về đã rét Mùa đằm mình vào sâu thẳm lòng đêm.


Viết cuối đường mây
Những nấc thang mây đơm bông trắng đỉnh trời Xanh lấp loáng ánh huy ngời rạng rỡ Vầng thiên kim thắp quang ngàn hoa đỏ Những sắc màu sóng sánh bước nguyên sơ.


Khúc tâm du
Đó là một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa…


Viết ở đường thơ
Nắng chờ ai mà bước về bịn rịn Để chiều lơi tím rịm dáng em ngồi Vầng Bạch Vân vẩn trắng lưng trời Mây ngàn năm chùng chình cánh gió.
