- TRẦN HUYỀN TÂM

Thương về Miền Trung
Mịt mùng gió mưa vần vũ Nước ngập trắng đồng, đường hoá sông sâu Bể dâu sóng cuốn đỏ ngầu Chuyến đò chiều lạc dòng không về bến Lũ cuốn người trôi về phía biển Cơn trở dạ giữa dòng quằn quại tử sinh


Không đề
Có chắc rằng khi đến với lặng thinh Lời đã đủ mặn nồng vần thơ khát Có biết rằng khi tâm mình đã nhạt Chữ thanh tao mới rõ tiếng trọn vành.


Miền Trung gió hát
Miền Trung oằn mình gánh bão Mưa xối rách trời, lũ cuốn tan sông Mênh mông nước ngập trắng đồng Nhà cửa, ruộng vườn trôi, chìm, đổ, nát.


Mùa thu về
Mùa thu về thơm hương cánh gió Nắng thu vàng, mây nước trong xanh Ngàn thu qua mảnh đất Hà Thành Lời thệ ước lung linh nhắc gọi. Mùa an hòa bao dung đón đợi


Thu xa - Huyền Tâm - Quỳnh Anh - Vũ Hiển
Cuối thu, bước chân ra đường, phố cũng như dài thêm hun hút. Từng cơn gió heo may đi qua để lại những mái nhà rêu phong, để lại mầm cây khép mình trong kẽ lá và để lại trong lòng người một nỗi nhớ mông lung.


Lắng tiếng thời gian
Em một mình thoáng tiếng gió bên tai Lặng lặng giữa vầng mây bông trắng Lặng lặng ngắm chốn xưa cao xa lắm Ký ức vỡ òa giọt giọt long lanh.


Dặn mình
Níu kéo gì cũng chẳng dài lâu Cuộc sống cõi vô thường là thế Có bao điều thoáng nhìn tưởng dễ Lúc ngấm rồi mới thấy oải, thấy đau. Cứ oằn mình gồng gánh nợ trả nhau Người vội vã, người dửng dưng, lặng lẽ
