- TRẦN HUYỀN TÂM

Tài thuyết nói và sự im lặng
Khi tôi còn nhỏ, mẹ dạy rằng cần phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói; phải dành những lời tốt đẹp cho nhau, để con người được gần nhau hơn, vừa ý nhau hơn. Lớn lên, chăm đọc hơn, tôi biết đến nhiều câu ca dao nói về tài ăn nói, rồi nhắc nhở nhau khi nói phải lựa lời, cân nhắc ý tứ,


Buổi sáng ở Đầm Sen
Vẫn còn lại nơi đêm Ánh trăng lung linh kỳ ảo Hương thời gian mát lành, thơm thảo Sáng nghê thường dìu dặt ngất ngây. Diệu huyền sắc nước màu mây Thắp thanh tân tầng tầng hoa lá


Khi tuổi thơ qua đi
Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa Và những gì ai biết được sẽ mất đi.


Nhớ mùa hè Hà Nội
Bao nhớ thương xanh vén trắng mây trời Buông nắng chói chang ôm trưa hè oi ả Gió mải chơi lạc đi đâu hết cả Bụi mờ đường, xe cộ chen nhau.



Hoa Sấu
Dường như gặp mùa bất chợt Trải vàng nhịp nắng đường trưa Dường như giữa tiếng ve ru Hoa Sấu nhẹ vương mái tóc. Dường như trưa hè chợt mát Vì bông hoa Sấu nhỏ nhoi


Những đàn chim di cư
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng.
