- TRẦN HUYỀN TÂM

Gặp ở Chùa Keo
Một lần về thăm chốn cũ Bóng mòn bước xế chiều len Mấy trăm năm qua cõi thế Hỏi người còn nhớ hay quên? Cõi xưa đã mướt sắc thiền Đời vẫn mặn nồng giấc sữa Níu buông chi bờ vai gió Đôi dòng bươn bả đục trong.


Sáng an hòa thiên địa ngút ngàn xuân
Sớm yên bình, Ngàn nốt nhạc trong veo Chuốt thanh tao tầng tầng mây thắm Tiếng từ bi xanh mềm sợi nắng Thức nồng nàn hoa lá ngọt hương bay.


Biển, nỗi nhớ và em!
Chuyện xảy ra vào buổi trưa một ngày cuối Xuân. Thêm một lần tôi đến với biển mà không có Anh. Biển Tam Thanh hoang sơ lao xao nắng gió. Tôi đã cố ý chọn một góc yên tĩnh để tận hưởng cảm giác chỉ một mình với biển xanh êm, bởi tôi đang trong tâm thái của một người “chỉ thiếu có một người mà cả trời trống vắng”.


Tản mạn sau ngày Valentine
Lướt qua tâm sự của các tình yêu thuộc phái “sâu sắc như cơi đựng trầu” sau ngày Valentine 14/2, tự nhiên thấy không còn cảm giác trống trải vì phát hiện mình có nhiều đồng minh. Có bạn đang tâm tư vì mình “va” vào mấy người mà chẳng được bông hoa nào. Có bạn thì phát sốt vì được con gái yêu tặng cho mấy viên sô-cô-la hạ từ ban thờ xuống sau ngày rằm.


Gửi miền yêu thương
Chẳng đợi đến ngày Va-len-tin Con tim yêu mới ríu ran lời cũ Cánh hoa thắm tự thuở còn phong nụ Nắng tơ hồng từ mấy độ bung biêng.


Diệu huyền lời ru mùa đông
Nắng gửi vào đông chút náo nức xuân xanh Chút nồng nàn đắm say trưa ngày hạ Chút rạo rực phập phồng đêm gió cả Chút khởi vàng sóng sánh khúc thu mơ.


Xuân nay đến độ
Giọt xuân bay nhè nhẹ Mắt lá ngời long lanh Tơ trời xanh thật xanh Lời hoa thơm mật nắng.
