- TRẦN HUYỀN TÂM

Diệu khúc nghê thường
Có một ngày xuân ấm nồng như thể Nắng hươm vàng từ mấy độ ban trưa Khoảng trời chiều trong vắt, non tơ Vầng Hoàng Vũ* thơm ngọc ngà cổ tích.


Đất trời tấu khúc hoan ca
Mùa Xuân đến thật rồi đấy! Đã thấy hơi thở của Mùa Xuân dần hiển hiện giữa đất trời bao la. Đã thấy đất trời đang tấu lên khúc hoan ca: Mùa Xuân đang về! Mùa Xuân đang về! Thoạt tiên là Gió. Gió bất chợt không còn cái se sắt của buổi sớm mờ sương hay cái trống trải cuối chiều hoang hoải. Nó cũng mất hẳn cái gắt gao đến khó chịu của những đêm giá buốt. Chẳng ai biết được tại sao mà nó biến đổi nhanh thế. Chỉ biết rằng, bỗng dưng nó trở nên mát lành, tươi trẻ, tinh khôi đến lạ kỳ. Cứ như thể là nó chưa từng có thời già nua, héo hắt.


Viết cuối mùa đông
Ngọt ngào Xuân se sẽ gọi môi gần Tàn Đông còn chập chờn ngái ngủ Cành Đào vẫn ém chồi phong nụ Ngọn Cát Đằng tím biếc đu đưa.


Thệ ước hoa hồng
Chàng trai nào đã tặng em Những đoá hồng gói trong tờ báo cũ Ánh mắt hiền và nụ cười thiên sứ Để thiện duyên, yêu dấu dắt nhau về!


Nhớ rét
Chiều nhớ ấm vòng tay Chiều thương đằm mướt rét Thương cái gió chạy vòng Nhớ cái mưa mải miết Lo bước chiều mỏi mệt Nẻo về thành chênh vênh.


Lời thương
Ta thương nhau tự bao giờ Mà thơ em cứ vẩn vơ tìm về. Cái ngày mưa núi dầm dề Ai xui ta đến… hẹn thề… kết duyên… Để lòng cứ muốn gần bên


Viết trong đêm Giáng sinh
Giáng sinh đến rồi, Lau nước mắt đi em! Để mưa ngừng rơi, Lũ thôi về bên lũ. Lòng người tan hoang Trời đông mây xám phủ, Ngọn gió bụi đường Xa xót mắt cố nhân…
