- TRẦN HUYỀN TÂM
Viết trước thềm giáng sinh
Một chiều lưu lại chốn này Lời yêu thương ngợp tháng ngày phù hoa. Ôm mình cho cạn niềm xa Cho vơi thương nhớ, cho nhoà đớn đau Ví dầu còn có kiếp sau Ba đào lạc bước sạch làu chơi vơi.
Diệu khúc nghê thường
Có một ngày xuân ấm nồng như thể Nắng hươm vàng từ mấy độ ban trưa Khoảng trời chiều trong vắt, non tơ Vầng Hoàng Vũ* thơm ngọc ngà cổ tích. Em nhắn gì qua màu mơ biếc
Khúc cổ cầm ngày xuân
Có tiếng dòng sông đang hát Tiếng cầm huyền dâng nhịp phách hoan ca Tiếng Cao Sơn, Lưu Thủy giao hòa Trời rừng biển tấu khúc thiều cầm sắt.
Với mình
Chiều lạ lắm, tàn đông chừng đi vắng Xưa chợt nồng như bếp lửa mới nhen Ánh mắt mình sóng sánh rót lời men Em chếnh choáng giữa ngập tràn sắc tím.
Giọt nắng vô thường
Ta thấy ta trong quả trứng gà Thân sắc biến đâu rồi, chả biết Chỉ thấy tự cao xa muôn kiếp Lấp lánh đỉnh trời ba chữ thiên kim.
Vòng tay thiên thần
Nâng niu ngày xưa trên tay Xôn xang lời môi men say Em nghe tim mình đang hát Lời thương tiếng thương tròn đầy. Bên nhau ấm nồng bàn tay Bên nhau thiện lành thơ ngây Bên nhau thiên thê diệu phúc Về ru vòng tay thiên thần.
Biển tím chiều cuối đông
Cứ như là Đông chẳng thể tới đây Mùa chẳng tính tận cùng ngày tháng kết Hạ cứ thắm lời mây ru sóng biếc Thu ngút ngàn vời vợi sắc xa xanh.