
- TRẦN KIM HOA

Mảnh da… báo!
Đương nhiên là em biết, chỉ cần nói đến “mảnh da báo”, lập tức chàng sẽ liên tưởng ngay tới “mảnh da lừa” của ông nhà văn cổ điển vĩ đại Balzac của nước Pháp. Thậm chí chàng còn nghĩ là em đã nhớ… nhầm tên tác phẩm nữa kia
Mùa thu thứ nhất
…sáng sớm hôm nay có ngọn gió mùa thu đưa tôi đi suốt cả quãng đường cửa sổ một ngôi nhà khép lại sau lưng tôi trìu mến có gì như mùa thu quá khứ những mùa thu tóc xoã ngang vai thị xã đèn dầu tiếng chuông nhà thờ cồn cào chen tiếng rào nước chảy tôi bé xíu đến trường trong nắng cháy
Ở nơi thời gian ngừng trôi
Ở nơi thời gian ngừng trôi cửa mở mừng nắng mới áo dài bước vào ký ức bút sen rạng rỡ đón người… những bức tường trang nghiêm gương mặt tiền nhân đăm chiêu sau dòng tin thời sự
Thu về muôn một
mang theo bấy nay nhất hình nhất bóng thất thường như sóng nhạt nhòa tựa đêm ai nhớ ai quên ai yêu ai ghét muôn điều hơn thiệt một điều dại khôn
Cây thời gian
cây thời gian sừng sững ngày dài và đêm thâu lá thời gian nhiệm mầu nhuộm mắt trời xanh biếc còn điều chi hối tiếc chốn trùng phùng bể dâu
Trời vẫn không chịu nắng
suốt ba mươi ngày chờ nắng những cơn ngâu không chịu buông tha hẳn là chàng Ngưu quên hẹn ước Chức nữ ngày đêm khóc bên trời ? khóc cạn tháng ngày còn dư lệ khóc trôi sông núi đá hoá mòn
Lãng xẹt
Tháng mười có một đề tài “lãng xẹt”: tặng hoa cho nàng. Không ít bậc mày râu, và có cả một bộ phận chị em nữa, cho đây là chuyện “vẽ vời”, “bày đặt”, “hình thức”, “phù phiếm”, “lãng mạn”... “Ông bà xưa có bao giờ biết đến chuyện tặng hoa, tặng quà ngày nọ ngày kia bao giờ đâu mà sao bây giờ lắm ngày thế, toàn là học đòi, bắt chước thôi!”



