
- TRẦN KIM HOA

Tổ quốc nơi ta căng buồm ra khơi
Tổ Quốc trên vai cha rớm máu nơi áo mẹ bạc sờn bao thế hệ hành quân không mỏi mệt bao thế kỷ sục sôi vươn dài những sải tay gừng cay muối mặn vùng lên cùng tre trúc theo bước chân ngựa sắt đuổi giặc thù
Thì thầm lời cỏ
Muôn năm cũ theo mùa thu đã lui về kiếp trước lối lông ngỗng chờ nhau giờ nghi ngút bão giông cây trút lá quên mất mình còn nợ người câu thơ hái từ trời biếc nẻo đông về dễ có nguôi ngoai
Nhớ hạ
đơn độc mũi tên mùa hạ ký ức chói chang hoa xấu hổ dịu dàng bé bỏng ban trưa trôi nhanh trên một cánh chuồn…ngày như sóng đến từ biển rộng đêm sang canh trong tiếng sơn khê
sẽ một ngày cỏ chưa từng là cỏ
buông bỏ từ lâu không ít những gì từng ở bên ta ngày thơ bé cây bút chì xanh đỏ giờ đã nơi nao trang vở đầu tiên có bầu trời trong quả trứng bước chân đầu tiên có nàng tiên mây trắng dẫn đường
Những giông gió, cuối cùng, cũng yên ả vàng thu...
lấp lóa tuổi thơ tôi những cánh buồm mùa hạ người đi người ở giăng mắc đời sông những mái chèo khỏa buồn vui như sóng những bến những thuyền gặp gỡ chia ly... tôi nhớ dưới mưa thu rêu len lén bậc thềm
Tôi ở trong tôi thật thà hạt bụi
điều gì đó ở trong tôi, sâu trong ngực tôi trong buổi chiều nay, cả ngày hôm nay, cả ngày hôm qua khi tôi thức dậy và cả khi tôi ngủ điều gì đó đã từng như vậy mà chưa từng như thế bao giờ
Ngày hôm qua như câu hát
Ngày hôm qua cuốn vở cũ đã sang trang ngày hôm nay bình minh dâng lên mới mẻ gió đem theo quyến luyến nắng rải đầy bâng khuâng ngày tươi tốt dưới mặt trời



