
- TRẦN KIM HOA

Thưa với mùa thu
thưa với mùa thu tháng mười đã về phố trầm tư hơn sau dặm dài xốc nổi rốt cuộc heo may đã ngỏ gặp lại hương xưa con đường lá đổ ký ức gương chiều rêu phủ
Cảm tác tháng mười
thu đã đi rất xa câu hỏi cũ không còn vang lên trước thềm lá mới tất nhiên là thế những lá vàng lần đầu rơi xuống không phải những chiếc lá rời cành thảng thốt năm xưa
Tháng bảy
em vẫn bước từng bước đời mình nặng trĩu trên những sợi dây màu trắng hình như ngọn khói đốt lên từ rơm rạ đồng chiều hình như tóc bạc thuở hồng hoang triệu triệu năm trước cay đắng tươi nguyên hóa thạch chẳng dễ gì
Đêm bao nhiêu giọt lệ
mẹ đong mưa bằng chiếc mo cau sũng nước cha lưng trần co kéo chiều giông nếp nhăn trên gương mặt cha chỉ giãn ra khi người nằm xuống bàn tay chai sần đã theo người đi mãi
Miền Trung
Một trong những ám ảnh lớn nhất của tuổi thơ tôi là mưa bão và lụt lội. Ngày ấy, tôi mới học lớp 2, lội mưa đi học và theo chúng bạn đuổi theo những con cá nhỏ trên dòng- sông- mưa ngay trên con phố chính của thị xã - Thành phố Hà Tĩnh bây giờ; lòng chẳng bận tâm gì đến những lo lắng, vất vả của người lớn!
Nơi đêm về trong vắt giếng thơi
Khi những ngọn gió đi qua nhau và dòng sông trôi qua chính mình em hiểu lắm ta đâu còn ta nữa rốt cuộc ngày hôm qua đã nán lại bên cầu ngày hôm qua con sóng đổ về đâu trăng khuyết nửa sáng đầy đêm kiêu bạc
Mặt trời xưa yêu dấu
...Rất có thể ta đã từng bên nhau một ngày thu cuối một ngày lá rơi một ngày hoa vàng một ngày gió thổi trong cơn mưa tiếng của ngày hôm qua thì thầm nông nổi hàng mi ngày hôm qua khẽ chớp trong tim



