- TRIỆU QUỐC BÌNH

Trăng vỡ
Trăng men theo bóng nước Bồng bềnh vạt ngày trôi Lẫn sau màn sương lạnh Ai dấu một nụ cười. Mùa này quê hương tôi Hoa điều thơm ngào ngạt Đàn ong mật tìm về


Ngóng
Vẫn là những nhớ cùng mong Vẫn là những ngóng cùng trông mỗi chiều Quấy thêm một chút cho đều Lẫn hương vị cũ xiêu xiêu lối về Sớm nay gió bắc mải mê


Mùa Xuân cũ
Cơn mưa nghịch mùa Tiết trời trái nết Ngóng về miền Bắc Run run nụ đào Gửi niềm ước ao Nửa đời xa xứ Ấm nồng ổ rơm Vại dưa hành cũ


Vẫn
Thôi em Nán lại... Vẫn chiều Vẫn lúng liếng vẫn rong rêu thuở nào Mắt trần - ướt đẫm khát khao Vẫn cong tớn những... Rót vào


Giờ con mới kể
Xưa con hay khóc vụng Mỗi khi mẹ vắng nhà Con đã biết khóc vụng Từ cái hồi lên ba. Lúc những cơn bão táp Lúc ngật ngưỡng phồn hoa Khi lênh đênh giữa biển Chẳng biết đâu là nhà


Trời mưa ngóng Mẹ
Mẹ về qua làn gió Để ủ ấm hồn con. Mẹ về qua làn khói Ôi! như... Mẹ... vẫn còn. Mẹ ơi quạnh quẽ lắm! Sầm sập cơn mưa đêm Trong cơn đau quặn thắt Ánh Đạo -bừng sáng lên.


Viết trong Ngày của Mẹ
Ngày nào con cũng thế Quanh quẩn bên cuộc đời Chỉ khi nhớ về Mẹ Con vui ơi là vui Mẹ ơi! Con không khóc Bởi đã thấm vào trong Cuộc đời và nước mắt Con yêu mẹ vô cùng.
