- TRƯƠNG MINH HIẾU
Biển xa
Yên bình là biển ngoài xa Trời xanh ngăn ngắt, bao la nước dềnh Bốn bề mây trắng mông mênh Gió lên rời rợi, nắng lênh loang vàng Hải âu sải cánh giăng hàng
Bất chợt chiều mưa
Trời chiều cơn nắng chang chang Gió ong ong nóng, mây lang thang về Cỏ mềm mướt mát triền đê Cánh diều thả tiếng sáo lê thê dài Nắng nghiêng tràn nửa bãi ngoài
Hoa cuối mùa
Đã cạn hương để ướp nồng cho nhụy Cánh bạc phai phơ phếch sắc màu Thôi thao thiết gió đòng đưa nắng gọi Hoa cuối mùa lã chã buông cây Đỏ cháy trời thành tàn xác xao bay
Mưa quê nhà
Mưa thì cũng chỉ là mưa Mà chiều nay gặp như chưa bao giờ Cơn mưa ào đến bất ngờ Mà như có hẹn, có chờ từ lâu Ngày xưa mưa đến gọi nhau Máng tre dẫn nước cây cau trước nhà
Phượng muộn
Đỏ chói lói giữa mướt xanh tán lá Gió rung rinh thấp thoáng đẩy đưa cành Hoa ngạo nghễ, vạt nắng vàng mỏng mảnh Rơi rớt chùm phượng nở cuối mùa thương Biết hạ còn chầm chậm chút vấn vương Đi vừa cạn những tròng trành tháng sáu
Gặp mưa trên đảo
Nắng sa sầm mặt biển Sóng hắt ngược lên trời Mây ùn ùn kéo tới Bất ngờ mưa, mưa rơi Con dốc vượt lên đồi Nước ngàu ngàu bọt đất Sấm chớp nhì nhằng giật
Hoa Lộc Vừng
Cũng mong manh, cũng nhẹ nhàng Cũng rung rinh đỏ như ngàn hoa thôi Mùi thơm thơm cả lên trời Vàng ngây ngất nắng, đỏ bời bời hoa Này là tháng chín, tháng ba